Những mùa yêu đầu đẹp nhất tuổi thanh xuân

Em sẽ gọi anh là mối tình đầu anh nhé, vì anh là người cho em biết thế nào là tình yêu...

Sài Gòn đất chật người đông, ngày này tháng nọ em gặp không biết bao nhiêu là người, nhưng tại sao em chẳng yêu ai nhiều hơn anh, anh nhỉ?

Tình cảm của con người là một điều khó có thể giải thích cho thoã mãn được. Đôi khi chúng ta yêu mà chẳng biết lý do tại vì sao lại yêu, cứ yêu thế thôi...
Mỗi con người chắc hẳn ai cũng trải qua vài ba cuộc tình, trước khi tiến tới một bước cao hơn, đó là hôn nhân. Trong số vài ba cuộc tình đó, bạn sẽ yêu một người nhiều hơn những người còn lại và người đó, với tôi, tôi xin được gọi là tình đầu...

Tình đầu hay tình yêu là cách em khái niệm bao quát về anh. Đúng người, đúng thời điểm. Việc em yêu anh nhiều như thế này, là nằm ngoài dự tính của em, anh ạ...




Tình đầu không phải là mối tình đầu tiên, không phải là lần rung động đầu tiên, không phải là cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên. Mà tình đầu, với em có nghĩa là em yêu một người bằng cả trái tim, bằng tất cả những gì em có. Và tình đầu của em không ai khác ngoài anh...

Chẳng biết từ khi nào, trái tim là thuộc về em, nằm trong lồng ngực của em nhưng lại đập vì anh. Em luôn muốn nắm lấy tay anh thật chặt, không muốn buông rời. Cảm thấy nhớ anh khi xa anh, muốn được gặp anh, muốn nghe giọng nói của anh, muốn nhìn thấy anh cười và muốn ở bên anh thật lâu...

Tình đầu đối với em, đơn thuần chỉ là em trao hết tình cảm của mình cho anh mà không hề toan tính. Luôn cảm thấy hạnh phúc đạt đỉnh điểm khi ở bên anh. Cười khi anh vui, vỗ về khi anh buồn, luôn làm cho anh cảm thấy ấm áp khi giá lạnh trong lòng...


Với những người may mắn, tình đầu không chỉ là đúng người, đúng thời điểm mà còn là cùng trưởng thành và đi đến cuối cuộc đời... Nhưng với em thì may mắn không mỉm cười. Với em, tình đầu chỉ còn là một người em yêu rất nhiều đã vuột mất khỏi tầm tay của em...

Người ta thường hay nói, tình đầu đầu là mối tình đẹp nhất nhưng dang dở nhất. Là còn duyên nhưng hết nợ, là đau lắm nhưng không muốn buông, là nhớ lắm nhưng không thể nói thành lời. Là cam chịu yêu đơn phương nhìn thấy anh hạnh phúc. . .

Tình đầu là tình bơ vơ, là tình để nhớ phải không anh?

Tình đầu với em bây giờ chỉ còn là một kỉ niệm đẹp về anh. Kỉ niệm về một thời yêu thương nồng cháy, một thời với em anh là cả thế giới này, là một tương lai em đã định sẵn...

Em sẽ gọi anh là mối tình đầu anh nhé... Vì anh là người mà em yêu bằng cả trái tim này. Là người cho em biết thế nào là tình yêu...

Gửi anh, mối tình đầu của em...
Phương Anh - Guu.vn

Em sẽ gọi anh là mối tình đầu anh nhé, vì anh là người cho em biết thế nào là tình yêu...

Viết cho mối tình đầu...


Quá khứ - điều mà chỉ trở về trong từng lần hồi tưởng, hiện hữu trong từng giấc ngủ mơ đứt quãng. Chúng ta thường ao ước được một lần quay trở về quãng thời gian đã trải qua, có người muốn về chỉ để sửa chữa lỗi lầm của mình, có người muốn về chỉ để thay đổi một quyết định nào đó. Nhưng em, dù có quay lại vẫn sẽ yêu anh như ngày đầu tiên.

Thời gian là thứ liều thuốc giảm đau của tình yêu, tùy người, tùy chuyện mà có tác dụng nhanh hay chậm. Đối với em, thời gian càng dài thì tình cảm càng đẹp, dẫu rằng bây giờ hai chúng ta đã mang danh là “người yêu cũ”.

Những gì đã qua, em chỉ còn giữ lại chút tình trong veo như một sớm thức dậy có nắng, có gió lao xao. Mối tình đầu, mối tình của những điều chưa trọn vẹn nhưng đủ để chúng ta phải nhớ, phải giữ gìn, phải nâng niu.

Đi qua rồi cái thời thương nhớ vụng về một ai đó, đi qua rồi cái thời ngại ngùng yêu một nụ cười, em nhận ra rằng dù cho có quyết định lại vạn lần thì em vẫn sẽ đồng ý yêu anh, vẫn sẽ đồng ý nắm chặt một bàn tay ấm áp.

Người ta thường nói tình đầu là khó lâu bền, và chuyện của chúng mình cũng chóng vánh như một ngày trời bắt đầu bớt lạnh vậy. Chóng tàn mà lâu quên.



Kỷ niệm giữa em và anh không nhiều, chính vì thế mà em trân trọng từng đoạn ký ức của cả hai, trân trọng sự ra đi của anh như một nốt trầm trong một bản tình ca. Em đã quên mất lý do vì sao chúng ta lại rời xa nhau như thế, nhưng lại nhớ rất rõ ràng nụ cười của anh, câu nói của anh, món quà của anh… nhớ rất rõ ràng những điều tốt đẹp thuộc về anh.

Sau này, em sẽ còn gặp nhiều người khác nữa, sẽ lại có một happy ending trong một câu chuyện tình thật đẹp nhưng có lẽ mối tình đầu của nhiều năm về trước vẫn hiện hữu trong trái tim em. Không phải để đau khổ, không phải để nhớ anh, yêu anh, mà em muốn được để dành một đoạn đường của tuổi trẻ chênh vênh.

Tình yêu, thường chẳng có lý do. Trái tim cũng không muốn giải thích vì sao mình lại yêu một ai đó hết lòng, vì sao mình lại giữ lại một chút tình ngọt nhạt, vì sao chúng ta lại chẳng thể đến với nhau.

Hơn nhiều lần em nghĩ, nếu năm đó không yêu anh thì liệu rằng bây giờ em có hạnh phúc hơn không. Em không thể tự trả lời những nghi ngờ của bản thân, nhưng em hiểu, nếu không yêu anh thì tuổi trẻ của em sẽ mất đi một phần ký ức thật đẹp, một phần ký ức leng keng như tiếng chuông gió cuối mùa đông.

Mối tình đầu đã qua, nhưng em đi mãi, vẫn cứ thấy nó vẹn nguyên trong sâu thẳm trái tim mình…

Cát Cánh



Viết cho mối tình đầu...

Tình đầu, có dễ quên như thế không anh?



Viết cho ngày nắng nhẹ, viết cho ngày có anh, viết cho ngày trái tim bất giác mảy may loạn nhịp, viết cho tình đầu chơi vơi đầy xúc cảm...

Em đã chập chững bước vào cuộc sống không chỉ một mình, tim rực nắng, lòng hạnh phúc, tâm hi vọng những cảm xúc ngô nghê thuở đầu. Những ngày có anh, nắng đẹp đến nao lòng. Từng con đường, góc phố đi qua, từng bóng nắng, cơn mưa đội cùng, từng cái hôn, cái ôm siết chặt, đều là lần đầu ngây ngô vụng dại, tim lần đầu biết rung rinh, tâm lần đầu biết nhớ, lòng lần đầu biết mong...

Tình đầu, có dễ quên như thế không anh?



Vì là tình đầu, nên em đã yêu bằng tất cả sự ngây ngô vụng dại trong sáng của người con gái thuở đầu biết yêu. Vì là tình đầu, nên em đã dành tất cả xúc cảm đầu đời để tận tâm tận lòng yêu thương một người mà chẳng hề mảy may toan tính. Vì là tình đầu, là tất thảy những rung động, bối rối, bẽn lẽn của những cảm xúc chẳng thành hình. Em đã yêu và thương, sống và cảm, tin và hi vọng, gần như trọn vẹn. Em đã yêu chân thành mà vụng về, xốc nổi, em đã từng tin vào định mệnh an bài, vào tình yêu vĩnh cữu, em tin và hi vọng vào tất cả những gì tốt đẹp và rực rỡ nhất, cho đến ngày, mình bất giác lạc nhau...

"Ngày anh đến, anh dạy em cách yêu thương trọn vẹn một người. Ngày anh đi, anh chưa dạy em cách quên một người em đã từng yêu thương trọn vẹn"...Có bao nhiêu người tận tâm tận tình níu giữ mà đến phút cuối lại cam lòng cho đi? Cũng như có bao nhiêu người bước qua những nổi niềm nhớ mong, những yêu thương trọn vẹn mà mạnh mẽ xa nhau?...
Tình đầu, có dễ quên như thế không anh?





Em cũng yếu đuối như vậy. Bởi yếu đuối, nên chưa bao giờ dám nghĩ đến ngày lạc nhau. Bởi yếu đuối, nên chẳng thể nào buông bỏ. Bởi yếu đuối, nên cứ mãi cố chấp níu tìm. Bởi yếu đuối, nên chẳng thể yên lòng không khóc và yên dạ không nhớ không mong. Bởi yếu đuối, nên chẳng bao giờ dám nghĩ đến ngày mất anh...

Tình đầu, có dễ quên như thế không anh? Khi mà tất cả cảm xúc chân thành trọn vẹn lần đầu cảm nhận? Khi mà tất cả tin yêu ấm lòng lần đầu được trao? Khi mà tất cả ngọt, bùi, cay, đắng lần đầu trải qua, cùng nhau? Vậy nên, cứ để em tiếp tục yếu lòng thêm chút nữa, đợi ngày lòng có thể an yên mỉm cười buông tay...

An Khuê - Guu.vn



Tình đầu, có dễ quên như thế không anh?

Chắc ai đó sẽ về


Anh lạc lõng tìm em trong nỗi nhớ
Khi ban ngày hay cả những khi mơ
Yêu thương ấy anh xin em trả lại
Bàn tay anh cố níu nỗi mong chờ.



Em bây giờ có hạnh phúc người ơi ??
Anh bật khóc khi em xa tầm với
Nơi ngày ấy - giờ riêng anh đứng đợi
Ngóng trông em - người theo gió xa vời



Em đi rồi - em đi khắp muôn nơi
Xa anh quá - xa bao lời thề ước
Trong cơn mộng anh lê đi từng bước
Dưới cơn mưa mắt ngóng cuối con đường.
.
Nước mưa nào xóa hết được đau thương
Giọt nước mắt vẫn vô thường tuôn mãi
Anh vẫn biết tình em không tồn tại
Mà nhớ em đến điên dại, xót xa !
.
Em bây giờ - Em đang ở thật xa
Anh nhớ lắm ánh mắt và hình bóng
Anh gào thét tên em trong vô vọng
Người yêu ơi - hãy mau chóng quay về
…………….
Cứ mơ màng ………. rồi họ sẽ về thôi


Chắc ai đó sẽ về

Rất cần - Trần Việt Anh




Rất cần một ngày bình yên

Ngồi bên hiên nghe mưa rơi tháng sáu

Nỗi buồn chẳng còn nương náu

Nơi con tim mệt nhoài tuổi mới đôi mươi



Ngẩn ngơ vì một nụ cười

Em bé nhà bên má lúm

Rất cần một buổi sớm

Thức dậy sau một giấc ngủ tròn



Thấy nhẹ nhõm tâm hồn

Mệt mỏi của ngày hôm qua đã thành như mây khói

Và bản thân đã thôi không chờ đợi

Những đêm dài ngóng với bình minh.



Rất cần một sự lặng thinh

Chẳng phải để nghĩ suy về những điều được mất

Mà để nghĩ sâu hơn về sự chân thật

Vì sao ghét giả dối lọc lừa

Và vì sao chẳng thể sống bừa

Như cuộc sống ngoài kia vốn thế.



Rất cần một câu chuyện kể

Của cô gái tóc dài như đêm

Rằng cuộc đời này

Chẳng nhiều sự dịu êm

Nhưng vẫn có thể tự thân mình

Đi qua ngày giông tố.



Rất cần có một ai đó

Gục trên vai mình mà khóc ngon lành

Trách mình sao chẳng biết tiếc tuổi xanh

Đời người thì ngắn ngủi

Cứ trách hờn buồn tủi

Đã mất nửa đời người…



Rất cần một ngày cười thật tươi chứ chẳng phải gượng cười

Được yêu chân thành chứ không yêu gắng gượng

Rất cần một niềm tin là cứ yêu đi một tình yêu cao thượng

Nghĩ làm gì xa xôi

Nhưng chỉ một giây của sự chạnh lòng thôi

Lại thấy chẳng gì mong manh bằng tình yêu này cả…



Rất cần một người yêu mình hơn tất cả

Một người ta chẳng cần phải san sẻ với ai

Một người gom đủ cả nỗi nhớ rộng dài

Một người sẽ cùng ta đi qua những ngày như thế

Xanh như là tuổi trẻ

Cứ cháy hết mình thôi…



Cần một người như thế

Chỉ một thôi…

Rẩt cần - Trần Việt Anh

Mùa Đông


Tháng mười hai của sự lặng im

Đón anh về những lối mòn không tuổi

Nụ hôn bối rối

Chẳng làm ngắn đi một buổi chiều

Đời như chim trời phiêu dạt

Bao giờ mới hết cô liêu…



Bài hát cũ chẳng nhớ được nhiều

Anh chỉ thuộc phần điệp khúc

Người đi như gió

Nỗi buồn như mây

Ta buồn như cỏ

Cỏ buồn như cây.



Thời gian với người này là quý đến từng giây

Với người kia thậm chí là tích tắc

Với anh là những khoảng lê thê

Đếm mùa đông về

Theo từng cơn gió

Lập lòe như đốm lửa nhỏ

Điếu thuốc cháy vội đêm qua…



Ở những khoảng trời xa thật là xa

Tình yêu đi qua vội vàng như ẩn ức

Giữa trăm ngàn điều lạnh lùng và có thực

Chỉ còn trơ trọi trên đời

Tình yêu chết rồi

Ngủ vùi mùa đông.



“Anh ơi, anh có lạnh không?

Đưa tay em ủ ấm nào”

Hạnh phúc, nhói lòng, rồi hiểu

Thì ra chỉ là chiêm bao.



TRẦN VIỆT ANH


Mùa Đông

Chắc ai đó sẽ về



Anh lạc lõng tìm em trong nỗi nhớ
Khi ban ngày hay cả những khi mơ
Yêu thương ấy anh xin em trả lại
Bàn tay anh cố níu nỗi mong chờ.



Em bây giờ có hạnh phúc người ơi ??
Anh bật khóc khi em xa tầm với
Nơi ngày ấy - giờ riêng anh đứng đợi
Ngóng trông em - người theo gió xa vời



Em đi rồi - em đi khắp muôn nơi
Xa anh quá - xa bao lời thề ước
Trong cơn mộng anh lê đi từng bước
Dưới cơn mưa mắt ngóng cuối con đường.
.
Nước mưa nào xóa hết được đau thương
Giọt nước mắt vẫn vô thường tuôn mãi
Anh vẫn biết tình em không tồn tại
Mà nhớ em đến điên dại, xót xa !
.
Em bây giờ - Em đang ở thật xa
Anh nhớ lắm ánh mắt và hình bóng
Anh gào thét tên em trong vô vọng
Người yêu ơi - hãy mau chóng quay về
…………….
Cứ mơ màng ………. rồi họ sẽ về thôi

Chắc ai đó sẽ về [thơ]

Thôi đừng nói chuyện trăm năm



thôi đừng nói chuyện trăm năm
hôm nay anh thấy mệt
muốn ôm em ngủ và quên hết
đời ta như một câu đùa

thôi đừng nói chuyện được thua
cho đi cũng là nhận lại
nào đâu có gì còn lại mãi
nay lên mai xuống cũng thường

thôi đừng nói chuyện yêu đương
anh tỉnh giấc nằm nhìn em ngủ
hình như thế cũng là quá đủ
ngoài trời gió rét căm căm

thôi đừng nói chuyện trăm năm
rừng xưa cũ bốn mùa cây trút lá.

Luci Lucius

Thôi đừng nói chuyện trăm năm

Làm Thơ Tình Em Đọc

Đã qua bao lá thư tình đầy những vần thơ trao em, biết bao lần đi ngược về xuôi trong đơn độc và đến khi làm thơ tình chỉ vì em yêu thích, như màu đời áo em. Có lẽ sẽ có nhiều sắc màu, nhiều những cảm xúc đã bày tỏ nhưng bức thư tình anh muốn gửi gắm chỉ có mỗi một đều mà thôi. Đó là tình cảm này, sự chân tình này rất sâu sắc và nồng nàn như màu sắc thắm tím đỏ trên đôi môi em. Và cô gái ơi, em có hay có biết? Xin đừng để anh mãi lặng lẽ một đời.




Một ngày nắng, lang thang để rồi bất chợt nao nao khi những tà áo dài phất phới bên cạnh những tán cây phượng còn xanh. Mái đầu chưa bạc mà sao buồn buồn nhớ nhớ thật nhiều kỷ niệm học trò ngày nào.

Những rung động thưở ban đầu của những ngày tháng học trò dưới mái trường thân thương. Những câu chuyện tình đẹp như mơ của bạn bè và cả những ngây ngô dễ thương từ ánh mắt và nụ cười dễ làm lòng ta từng biết bao xao xuyến dù tháng năm trôi xa đến nay dường như không hề nhạt phai.

Lại càng nhớ và khâm phục những mối tình keo sơn gắn bó như của nhà nhạc sỹ tài hoa Trúc Hồ - Diệu Quyên cũng từ năm tháng học trò. Sự lãng mạn của người nhạc sĩ có chăng đã bắt đầu từ những bức thư tình gửi gấm tình ý cho người anh yêu thương mà đã qua rất nhiều năm vẫn trọn vẹn cảm xúc nói thay biết bao lời cho trái tim đang yêu của người nghe.



Cuộc sống bộn bề và hiện đại như ngày nay liệu có còn nhiều những tình yêu bắt đầu từ những lá thư tình viết tay, liệu có còn có những là thư tình vì em chuộng và những tình yêu nồng nàn cứ tiếc mãi sao ta chỉ có một đời?

Áo trắng học trò trắng trong,ngày tháng mái đầu còn xanh, của những ngày xưa hay có thể nói thế hệ đã qua. Bức thư tình là một hình ảnh quen thuộc và lãng mạn đặc trưng.



Tôi đọc những dòng chữ ba tôi để lại với những vần thơ, với những câu danh ngôn và những bức thư rất ngắn cho mẹ. Tôi mường tượng đến ngày xưa khi học dưới những trường nam - trường nữ khi không có cellfone, không có email, không có Yahoo Messenger thì lá thư tình gửi gắm nhẹ nhàng đó sẽ là món quà tinh thần to lớn trao nhau, cho những rung động học trò, cho những kỷ niệm đẹp theo mãi với thời gian...

Làm thơ tình cho em, để được vương mùi tóc nhưng rồi vẫn bước đi ngược xuôi trong cô độc. Để rồi nỗi nhớ theo chàng học trò trong mỗi đêm, lại pha mực như thêm tinh thần, thêm sức mạnh của cảm xúc để thao thức viết thêm nhiều thơ tình cho người yêu thương...

Em đi về áo mỏng
Quyện mùa xuân theo sau
Hồn tôi chim én mỏng
Âm thầm bay theo em

Làm thơ tình em giữ
Cô học trò trường tôi
Yêu em không hề chán
Tiếc tôi có một đời

Hình ảnh nhà thơ dùng thật đẹp trong thơ, lại càng đẹp hơn trong âm hưởng của nền nhạc. Chiếc áo mỏng vừa bay trong gió nhẹ nhàng vừa đầy sức hút như cả bầu trời mùa xuân, cho tâm hồn người học trò thơ thẩn tựa hóa như chim én nhỏ bé lặng lẽ bay theo.

Tôi thích nhất những dòng nhạc này: "Yêu em không hề chán, tiếc tôi có một đời". Hay quá! Tình yêu là niềm vui, đời ai cũng môtn lần. Một lần sống, cũng như chỉ có 1 đời để yêu, dài hay ngắn tùy vào tình yêu tìm thấy. Chàng học trò day dứt sao chỉ có một đời để yêu và như ngầm nói cùng cô gái đừng để lỡ thêm thời gian nào nữa. Vì trọn đời này anh biết rằng chỉ yêu cô gái ấy mà thôi...

Làm thơ tình em chuộng
Như màu đời áo em
Chỉ một điều tôi muốn
Em hiểu một điều thôi
Hỡi người môi tím đỏ
Như tình tôi biết không?
Hỡi người môi tím đỏ
Như tình tôi biết không?

Đã qua bao lá thư tình đầy những vần thơ trao em, biết bao lần đi ngược về xuôi trong đơn độc và đến khi làm thơ tình chỉ vì em yêu thích, như màu đời áo em. Có lẽ sẽ có nhiều sắc màu, nhiều những cảm xúc đã bày tỏ nhưng bức thư tình anh muốn gửi gắm chỉ có mỗi một đều mà thôi. Đó là tình cảm này, sự chân tình này rất sâu sắc và nồng nàn như màu sắc thắm tím đỏ trên đôi môi em. Và cô gái ơi, em có hay có biết? Xin đừng để anh mãi lặng lẽ một đời.




Lời Bài Hát
Làm Thơ Tình Em Đọc
Sáng tác: Trúc Hồ
Lời: Trịnh Bửu Hoài


Làm thơ tình em đọc
Cô học trò trường tôi
Thơ vương rồi mùi tóc
Ai đi về ngược xuôi

Người đi về cô đọc
Nên lòng buồn xa xôi
Nên đêm về tôi thức
Pha mực viết thơ tình

Em đi về áo mỏng
Quyện mùa xuân theo sau
Hồn tôi chim én mỏng
Âm thầm bay theo em

Làm thơ tình em giữ
Cô học trò trường tôi
Yêu em không hề chán
Tiếc tôi có một đời

Làm thơ tình em chuộng
Như màu đời áo em
Chỉ một điều tôi muốn
Em hiểu một điều thôi

Hỡi người môi tím đỏ
Như tình tôi biết không ?
Hỡi người tình môi tím đỏ
Như tình tôi biết không ?

Làm Thơ Tình Em Đọc

Mình có một tuổi trẻ - để đánh mất tất cả



Những người già thật kỳ lạ. Họ lên tiếng như những người thành đạt kẻ cả, vỗ đầu, vuốt lưng và bảo chúng tôi: phải ngoan, đừng làm những trò ngu ngốc, đừng lao ra đường, đừng nghĩ suy gì hết, hãy sống đúng với cái tuổi của mình.


Đó là lý lẽ của những kẻ cần kìm hãm và khiến đứa trẻ thiếu tự tin phải lùi lại. Im lặng và sợ hãi. Sự im lặng như một lời hiệu triệu: Tất cả chúng ta hãy im lặng, rồi tất cả sẽ ngoan.

Cuộc sống – đúng với bản chất khốc liệt của nó – biến người ta thành một chấm đen mỏng dính trong vũ trụ không tên gọi. Tuổi trẻ có gì? – Mình ăn no, lớn lên như bong bóng, mình im lặng và … chết đi.

Nhưng có một thứ quý giá mà tất cả đám người muốn che tai, bịt mắt không nhìn thấy (hoặc lừa đám trẻ con cho chúng khỏi thấy): Đó là tri thức.

Sự hiểu biết nhân lên gấp nhiều lần khi một người trẻ trung nói về mối quan tâm của họ, đọc về điều họ chưa biết, truy tìm kiến thức mà họ bị giấu đi. Sự tò mò không giới hạn biến người trẻ thành “cái gai” sẵn sàng nhô lên như dao nhọn, đâm vào cuộc sống và hút lấy tất cả những điều họ yêu quý, trân trọng.


Tôi đã gặp những người trẻ thức 20 giờ/ngày bên dự án riêng của họ, với niềm tin vô hạn nó sẽ thành công. Có những ánh mắt trong veo đã chinh phục từng trường đại học, đi khắp thế giới, chỉ để nói về một thứ duy nhất họ quan tâm: sự an toàn của trẻ em. Có những cô gái 17 tuổi, viết hàng ngàn trang tiểu thuyết, chỉ để tập luyện cho cái thú vui đam mê những nhân vật họ theo đuổi. Có những anh chàng xắn quần, chăn bò, thức đêm trong trại chăn nuôi, nói như si mê về những kết quả họ nhìn thấy từ tháng ngày khó nhọc gầy dựng tất cả trên những gì cha mẹ đã dạy họ. Có người đã cầm cây lúa lấm lem bùn lầy, mang theo ước vọng không giới hạn, một ngày nào đó nhìn thấy chú, bác nông dân gần nhà mình sẽ giàu có, no đủ từ giống lúa mình học được đâu đó xa xôi.

Những ước vọng ấy là khởi nguồn đầu tiên của tự do, khi một người trẻ ý thức thật sự về điều họ cần, họ muốn, về những người họ muốn giúp, vì một xã hội mà họ tin rằng sẽ tốt đẹp hơn – qua chính công sức và nỗ lực họ bỏ ra. Niềm tin ấy thơ ngây đến xót lòng, rõ nét và khiến tất cả những ai còn vương vấn điều tốt đẹp, cảm thấy cần phải làm việc cùng với họ.

Người ta mong chờ gì từ đường phố sạch với những gã đàn ông nhổ nước bọt? Ai dám tin xã hội sẽ tốt đẹp hơn khi cha mẹ lót những cọc tiền vào tay thầy cô để con mình trở thành học sinh giỏi? Người ta mong chờ gì ở tương lai khi thầy cô nhận tiền để dúi vào tay học trò một bài giải thi tốt nghiệp bệ rạc? Ai có thể tin rằng xã hội sẽ bớt ngột ngạt hơn khi người đàn bà giàu có ép thầy cô phải trừng phạt một đứa trẻ con nghèo, vì nó dám đánh nhau với con bà? Ai nghĩ rằng sẽ có thay đổi, khi chẳng ai thèm thay đổi gì?

Có lẽ đã đến lúc, phải tìm một ai đó để mong chờ. Như đứa trẻ 17 tuổi áo rách, vai gầy, mặt sạm nắng đang thơ ngây học ngoại ngữ. Thằng con trai chăn bò đang dịch tài liệu chống bệnh cho bò ngay trong căn bếp thơm mùi than cỏ - thay đổi thứ kinh nghiệm mà cha anh chưa bao giờ biết đến. Cô gái nhát như cáy nhất định không chịu chụp ảnh vì “em xấu lắm” – một ngày nọ đã đọc luận văn về an toàn cho trẻ ngay trong một huyện nghèo mà cô đi khảo sát cho những “người Tây” xa lạ sẽ đến và giúp đỡ những em bé cô quen. Thế giới thay đổi từ những điều nhỏ nhất, những hành vi đơn giản nhất và những con người dám mở mắt ra, ngắm nhìn thế giới và không im lặng nữa.

Ai có thể buồn nhiều hơn cho những vụ giết người, thực phẩm gây ung thư, hay một cảnh ăn mày dàn dựng có lý? – Thật u tối. Hãy để chúng cho những người già – rảnh – và buồn theo cách đẹp. Tri thức không nằm ở nỗi sợ và lời than trách, nó đang tràn lên trong tim người trẻ trung nhất. Họ bận rộn học, bận rộn yêu, tận hưởng tuổi trẻ và ngày qua ngày thực hiện những gì tri thức đã dạy họ. Họ sống tự do, yêu tự do và đang chiến đấu vì tự do nhiều hơn bất cứ kẻ già nua nào đang lầm bầm chửi rủa thế giới.

Sẽ đến một lúc nào đó, như tôi đi ra đường, ngây dại đứng nhìn một bạn đang đứng trong khu phố của mình với một thùng sách, tặng từng quyển cho đứa trẻ bán kẹo sing-gum đi qua. Em bảo tôi, em muốn chúng có truyện đọc, giống như đống truyện này cha đã mua cho em. Tri thức xứng đáng được lan ra, như virus càng tốt, lan ra như những vòng nước chảy. Hoặc như một buổi chiều nọ, tôi gặp nhà phi hành của NASA, một em học sinh lớp 10 chạy lại hỏi ông: Cháu muốn thi vào ngành vũ trụ, muốn đi bộ trong không gian, cháu sẽ học cái gì?

Khi vũ trụ nằm trong lòng bàn tay và nhen lửa trong trí óc những đứa trẻ, kẻ bịp bợm đừng hòng tước đoạt tự do của họ - tự do trong ý nghĩ – trong suy tư – và trong cách thay đổi thế giới gần bên họ.

Ta làm gì có thứ gì để mất, ngoài cái tuổi trẻ quá đỗi ngắn ngủi này…

Trong khi ấy, những kẻ già chết nhát, vội vàng bảo mình im lặng và ngoan hiền.

Thật nực cười.


Mình có một tuổi trẻ - để đánh mất tất cả

Bộ ảnh chào tháng 10 tuyệt đẹp

Tháng 10 là tháng giữa Mùa Thu, Đất Trời cũng như chững lại, không gian mênh mông, gió hát dịu dàng, vài hạt mưa lất phất bay...

Tháng 10 như gần, như xa để cho ta luôn có một cảm giác về một điều gì đó đã rất xa nhưng lại thật gần...

Bộ ảnh chào tháng 10 tuyệt đẹp

Bộ ảnh chào tháng 10 tuyệt đẹp

cảm xúc ảnh tháng 10

hello october

xin chào tháng 10

chảo tháng 10 mùa thu

xin chào tháng 10

bộ ảnh chào tháng 10

cảm xúc ảnh mùa thu

cảm xúc ảnh mùa thu tháng 10

Bộ ảnh chào tháng 10 tuyệt đẹp

Xúc cảm tháng 10


Hà Nội, những ngày đầu tháng mười, với những cảm xúc nhiều cung bậc, tôi hiểu rằng: phải trải nghiệm qua những cảm xúc ấy mới cảm nhận được những tình cảm dạt dào, mới sẻ chia từng khía cạnh của bài thơ và sự sâu lắng của bài hát dù dường như mùa thu đã bắt đầu từ những ngày tháng tám của "Có phải em mùa thu Hà Nội"... Một ngày đầu tháng 10, Hà Nội của mình hào nhoáng trong Đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long, một người con gái lặng lẽ rời xa gia đình, bạn bè, bố mẹ,... đi du học. Tôi là người không biết lịch bay và cũng không phải là người tiễn bước chân em, vì người yêu em đã ở đấy.

Ngày em đi, tôi mới hiểu được nỗi buồn ẩn sâu trong hai câu thơ mở đầu “Tống biệt hành” ngày xưa cử ra rả đọc...

“Đưa người ta không đưa qua sông,
Sao có tiếng sóng ở trong lòng”


Ngày tháng trôi đi, từ phương trời xa, những cuộc điện thoại ngắn ngủi, những đợi chờ từ những email không hồi âm, những lần online chờ đợi không thấy phản hồi, những tấm thiệp, những con gấu Me To You đã dần nhiều lên trên giá sách... Dường như: Chờ đợi và Im lặng là hai người bạn đồng hành thân thiết đến từ Sao Kim và Sao Hỏa, cùng chung bước với nhau từ lúc em đi. Một ngày đầu tháng 8, với hình bóng xa vời, đã thay cho lời muốn nói bằng bài hát nhạc chờ điện thoại “Tháng tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ? Từ độ người đi, thương nhớ âm thầm...”.




Tháng 10.

Anh là người không biết lịch bay và cũng không phải là người cầm hoa chào đón ngày em về, vì người yêu em đã ở đấy.

“Lệ mừng gặp nhau, xôn xao phím dương cầm”.

Lời bài hát ấy vẫn vang lên, thôi thúc những nhịp tim rộn ràng, những hy vọng về một cuộc sống, một gia đình nhỏ lại trỗi dậy mạnh mẽ. Phải chăng khi biết yêu, Giấc mơ là nơi bắt đầu...

Rồi khi những vạt nắng đã thôi không còn chờ đợi, khi những bông hoa sữa đã thôi không còn nuối tiếc, khi những ký ức cũng như nỗi nhớ đã dần nhạt phai... Cuộc sống bắt chúng ta phải bỏ lại những điều đôi lúc nằm ngoài tầm tay. Những tình cảm mạnh liệt, những nuối tiếc, những thân thiết... đã bị thay thế bởi những lạnh nhạt, thờ ơ của những người xa lạ, mà thật sự là những người xa lạ.

Em đã sắp có một cuộc sống mới, mong muốn hơn và hạnh phúc hơn. Dù không đủ tự tin để nói lời chúc phúc ấy, dù “Nghìn năm sau ta níu bóng quay về” - vẫn là Em của thời hoa đỏ ngày xưa... Và mùa thu của ước mơ mãi là những trải nghiệm không thể quên: thăng trầm của cảm xúc, tươi mới của tình yêu... dù chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi nhưng đó là hạnh phúc thật của một con người thật!

Gửi từ Đỗ Ngọc Dũng _ dungdn1@

Xúc cảm tháng 10

+