Những mùa yêu đầu đẹp nhất tuổi thanh xuân

Hiển thị các bài đăng có nhãn Cafe Blog. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cafe Blog. Hiển thị tất cả bài đăng

Mình có một tuổi trẻ - để đánh mất tất cả



Những người già thật kỳ lạ. Họ lên tiếng như những người thành đạt kẻ cả, vỗ đầu, vuốt lưng và bảo chúng tôi: phải ngoan, đừng làm những trò ngu ngốc, đừng lao ra đường, đừng nghĩ suy gì hết, hãy sống đúng với cái tuổi của mình.


Đó là lý lẽ của những kẻ cần kìm hãm và khiến đứa trẻ thiếu tự tin phải lùi lại. Im lặng và sợ hãi. Sự im lặng như một lời hiệu triệu: Tất cả chúng ta hãy im lặng, rồi tất cả sẽ ngoan.

Cuộc sống – đúng với bản chất khốc liệt của nó – biến người ta thành một chấm đen mỏng dính trong vũ trụ không tên gọi. Tuổi trẻ có gì? – Mình ăn no, lớn lên như bong bóng, mình im lặng và … chết đi.

Nhưng có một thứ quý giá mà tất cả đám người muốn che tai, bịt mắt không nhìn thấy (hoặc lừa đám trẻ con cho chúng khỏi thấy): Đó là tri thức.

Sự hiểu biết nhân lên gấp nhiều lần khi một người trẻ trung nói về mối quan tâm của họ, đọc về điều họ chưa biết, truy tìm kiến thức mà họ bị giấu đi. Sự tò mò không giới hạn biến người trẻ thành “cái gai” sẵn sàng nhô lên như dao nhọn, đâm vào cuộc sống và hút lấy tất cả những điều họ yêu quý, trân trọng.


Tôi đã gặp những người trẻ thức 20 giờ/ngày bên dự án riêng của họ, với niềm tin vô hạn nó sẽ thành công. Có những ánh mắt trong veo đã chinh phục từng trường đại học, đi khắp thế giới, chỉ để nói về một thứ duy nhất họ quan tâm: sự an toàn của trẻ em. Có những cô gái 17 tuổi, viết hàng ngàn trang tiểu thuyết, chỉ để tập luyện cho cái thú vui đam mê những nhân vật họ theo đuổi. Có những anh chàng xắn quần, chăn bò, thức đêm trong trại chăn nuôi, nói như si mê về những kết quả họ nhìn thấy từ tháng ngày khó nhọc gầy dựng tất cả trên những gì cha mẹ đã dạy họ. Có người đã cầm cây lúa lấm lem bùn lầy, mang theo ước vọng không giới hạn, một ngày nào đó nhìn thấy chú, bác nông dân gần nhà mình sẽ giàu có, no đủ từ giống lúa mình học được đâu đó xa xôi.

Những ước vọng ấy là khởi nguồn đầu tiên của tự do, khi một người trẻ ý thức thật sự về điều họ cần, họ muốn, về những người họ muốn giúp, vì một xã hội mà họ tin rằng sẽ tốt đẹp hơn – qua chính công sức và nỗ lực họ bỏ ra. Niềm tin ấy thơ ngây đến xót lòng, rõ nét và khiến tất cả những ai còn vương vấn điều tốt đẹp, cảm thấy cần phải làm việc cùng với họ.

Người ta mong chờ gì từ đường phố sạch với những gã đàn ông nhổ nước bọt? Ai dám tin xã hội sẽ tốt đẹp hơn khi cha mẹ lót những cọc tiền vào tay thầy cô để con mình trở thành học sinh giỏi? Người ta mong chờ gì ở tương lai khi thầy cô nhận tiền để dúi vào tay học trò một bài giải thi tốt nghiệp bệ rạc? Ai có thể tin rằng xã hội sẽ bớt ngột ngạt hơn khi người đàn bà giàu có ép thầy cô phải trừng phạt một đứa trẻ con nghèo, vì nó dám đánh nhau với con bà? Ai nghĩ rằng sẽ có thay đổi, khi chẳng ai thèm thay đổi gì?

Có lẽ đã đến lúc, phải tìm một ai đó để mong chờ. Như đứa trẻ 17 tuổi áo rách, vai gầy, mặt sạm nắng đang thơ ngây học ngoại ngữ. Thằng con trai chăn bò đang dịch tài liệu chống bệnh cho bò ngay trong căn bếp thơm mùi than cỏ - thay đổi thứ kinh nghiệm mà cha anh chưa bao giờ biết đến. Cô gái nhát như cáy nhất định không chịu chụp ảnh vì “em xấu lắm” – một ngày nọ đã đọc luận văn về an toàn cho trẻ ngay trong một huyện nghèo mà cô đi khảo sát cho những “người Tây” xa lạ sẽ đến và giúp đỡ những em bé cô quen. Thế giới thay đổi từ những điều nhỏ nhất, những hành vi đơn giản nhất và những con người dám mở mắt ra, ngắm nhìn thế giới và không im lặng nữa.

Ai có thể buồn nhiều hơn cho những vụ giết người, thực phẩm gây ung thư, hay một cảnh ăn mày dàn dựng có lý? – Thật u tối. Hãy để chúng cho những người già – rảnh – và buồn theo cách đẹp. Tri thức không nằm ở nỗi sợ và lời than trách, nó đang tràn lên trong tim người trẻ trung nhất. Họ bận rộn học, bận rộn yêu, tận hưởng tuổi trẻ và ngày qua ngày thực hiện những gì tri thức đã dạy họ. Họ sống tự do, yêu tự do và đang chiến đấu vì tự do nhiều hơn bất cứ kẻ già nua nào đang lầm bầm chửi rủa thế giới.

Sẽ đến một lúc nào đó, như tôi đi ra đường, ngây dại đứng nhìn một bạn đang đứng trong khu phố của mình với một thùng sách, tặng từng quyển cho đứa trẻ bán kẹo sing-gum đi qua. Em bảo tôi, em muốn chúng có truyện đọc, giống như đống truyện này cha đã mua cho em. Tri thức xứng đáng được lan ra, như virus càng tốt, lan ra như những vòng nước chảy. Hoặc như một buổi chiều nọ, tôi gặp nhà phi hành của NASA, một em học sinh lớp 10 chạy lại hỏi ông: Cháu muốn thi vào ngành vũ trụ, muốn đi bộ trong không gian, cháu sẽ học cái gì?

Khi vũ trụ nằm trong lòng bàn tay và nhen lửa trong trí óc những đứa trẻ, kẻ bịp bợm đừng hòng tước đoạt tự do của họ - tự do trong ý nghĩ – trong suy tư – và trong cách thay đổi thế giới gần bên họ.

Ta làm gì có thứ gì để mất, ngoài cái tuổi trẻ quá đỗi ngắn ngủi này…

Trong khi ấy, những kẻ già chết nhát, vội vàng bảo mình im lặng và ngoan hiền.

Thật nực cười.


Mình có một tuổi trẻ - để đánh mất tất cả

Hello Autumn  Chào em, mùa thu!


Xứ lạnh này không có cây ổi, nên cũng chẳng có "hương ổi phả vào trong gió se" như trong thơ bác Hữu Thỉnh để báo cho em rằng mùa thu đã sang. Đó chỉ là một ngày mặt trời mọc muộn hơn một chút, là ngày thời tiết chuyển từ nóng oi oi và nắng rực rỡ sang lành lạnh khô khô và em tự nhận ra mùa thu tới rồi.
Thế rồi bỗng thấy nhớ da diết Hà Nội của em ngày chớm thu. Nhớ những sớm mùa thu ngồi sau xe một người - người mà bây giờ em hay gọi bằng từ "người cũ" - đi lòng vòng quanh Hà Nội, nghe mùi hoa sữa nồng nàn thơm và trái tim tan chảy bởi những cái siết tay thật chặt. Nhớ hàng cây dọc đường Hoàng Diệu lá dần chuyển màu vàng, nhớ những chiều thu lãng đãng buồn ngồi quán cafe nghe đời trôi thật chậm...




Hello Autumn  Chào em, mùa thu!


Hôm nay cũng vậy, chợt thấy mùa thu sang, chợt thấy lòng em bỗng như chùng xuống, chợt nhớ chợt quên chợt nghĩ tới những người em yêu thương, những người đã tới, những người đã đi khỏi và những người ở lại trong cuộc đời em, chợt thấy bao nhiêu lo toan dự tính cho tương lai đang chen nhau ùa về một lượt, chợt thấy bàn chân em quá nhỏ bé và lạc lõng trong thế giới rộng lớn này...
Nhớ em không Hà Nội ơi? 

Nguồn ảnh và bài viết: Facebook Hằng Nga Nguyễn

Hello Autumn Chào em, mùa thu!

Cà phê Hà Nội


Hà Nội, ngày 18 tháng 5 năm 2014

Hà Nội rất lạ. Cà phê Hà Nội lại càng lạ, mà cách người ta chọn cà phê thì lại càng lạ lung.

“Quán đó có đồ ăn, đồ uống bình thường lắm; thế mà vẫn không quản nắng nôi, mưa gió, nhất định phải uống cà phê ở đó. Không phải vì bất cứ điều gì cụ thể cả. Đôi khi vì nụ cười của chị chủ quán, có lúc lại vì một đoạn ký ức đã đi qua cùng ai đó, hay lắm lúc vì tất cả hòa lại (như cái cách tôi luôn thương mến Đinh).


cà phê hà nội



Chọn một quán cà phê. Chọn yêu nó, yêu như thể yêu một con người.

Đi xa thì ắt sẽ nhớ nhung, thèm thuồng.

Gặp lại rồi thì bao nhiêu cũng không đủ để giãi bày hết yêu thương.

Yêu vì yêu, chứ không thể nào rạch ròi vì sao lại yêu. Nhiều người hỏi tôi: “Sao lại thích Đinh?”. Tôi chỉ cười đáp: “Không biết”, mà sự thật là tôi cũng không biết tại sao. Đinh gắn với một đoạn ký ức, khi gần khi xa, mà mỗi lần ngồi ở đó, tôi đều rất thích. Đinh không quá đặc biệt về đồ uống, ít nhất là với tôi. Đinh không quá mức đặc biệt vì điều gì cả, có thể vì vậy mà thành thử ra Đinh trở nên vô cùng đặc biệt từ mùa hè năm đó. Đoạn ký ức đi cùng Đinh gắn với rất nhiều người, không phải một ai đó cụ thể như “người yêu”, hay đặc biệt chỉ gắn với một người bạn. Đinh theo tôi một đoạn dài trong ký ức, với câu quen thuộc, với tin nhắn gửi đi hàng trăm lần “Đinh đi!”. Đinh theo tôi một đoạn dài dài, hàng ngàn giờ đồng hồ ngồi thẫn thờ, hàng ngàn giờ đồng hồ ngẫm nghĩ, và cũng hàng ngàn giờ ngồi chém gió đủ thứ trên đời.

Đinh với những sớm mai quán chỉ có mình, cụ và một đắng đá trong góc nhỏ cạnh cửa sổ.

Đinh với những buổi trưa nắng nóng khó chịu, hay những ngày nghỉ đột nhiên muốn lên Đinh.

Đinh với những buổi chiều thẫn thờ ngồi đợi bạn.

Hay Đinh với những buổi tối lưu luyến ngồi cắn hướng dương, nghe nhạc mà chẳng muốn về nếu không vì muộn xe buýt.

cà phê Đinh



Đinh bây giờ, đọng lại nhiều nhất có lẽ là góc nhỏ xanh mát quanh năm, với khóm nhài thơm ngát những buổi tối muộn. Đinh, đôi khi khi tôi muốn gọi Đinh của tôi như cái cách tôi vẫn luôn tham luyến, yêu thương Long Biên của mình, ấm áp và đẹp vô cùng. Chính vì Đinh đặc biệt, nên cái cách hẹn bạn lên Đinh cũng phải đặc biệt, cũng là chọn lọc vì không phải ai cũng thích một quán cà phê chật ních người, đối diện cái nhà vệ sinh công cộng ở hồ cụ rùa, chẳng có đồ uống gì quá ngon ngoài chuyện đĩa hướng dương rất mẩy, và những lọ hoa rất đặc trưng của Đinh; và hơn thế nữa là khói thuốc lá ở Đinh, nồng nặc và đặc ngấn. Không phải ai cũng phù hợp với Đinh, nên đâm ra Đinh rất kén người, nên đâm ra “Đinh không hợp cho con gái” và “Đinh cũng không nên được yêu thích bởi một đứa con gái.”

Đinh từng là nơi trốn tránh, là góc suy nghĩ, và cũng từng là nơi chẳng gì cả.

Đinh bây giờ thay đổi, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn muốn lên Đinh vào những sớm mai thơm mát, vắng vẻ của Hà Nội. Quán chỉ có mình tôi, cụ và một đắng đá ngay bên cạnh, lúc ấy tôi cứ tưởng Đinh của tôi vẫn luôn như thế, chưa bao giờ chuyển mình như cái cách anh chủ quán thay đổi cái ban công không an toàn của Đinh.

cà phê hà nội ngày mưa





Hà Nội nhiều quán cà phê lắm, nhưng có lẽ mỗi người chỉ chọn cho mình một vài góc, và mỗi góc lại giành cho những sự kiện, những công việc khác nhau. Có thể ít nhất điều này vô cùng đúng với tôi, tôi quen với việc rõ ràng nên đâm ra chuyện chọn quán, chọn người đi cùng lại càng rõ ràng. Tôi không kén chọn, nhưng thật ra là vô cùng kén chọn và vô cùng khó tính. Tôi chọn Highland vì vài lý do. Tôi chọn Cộng cũng vì vài lý do dù đôi khi vô cùng khó chịu với cách phục vụ của nhân viên ở đấy nhưng tôi vẫn chưa từng bỏ nó, như cách tôi chưa bao giờ bỏ lại Đinh. Tôi chọn The Note Coffee vì nụ cười của chị chủ quán chứ chẳng phải vì mấy cái notes tôi hay viết vớ vẩn rồi treo dấm dở ở trên Note. Tôi chọn Joma vì cheese cake chứ chưa bao giờ vì cà phê, cà phê ở đấy nếu tôi uống chắc chắn sẽ đau đầu kinh khủng, đặc biệt là Espresso. Tôi chọn Sử, vì anh chủ quán đáng yêu vô cùng của Sử, cũng nhiệt tình khó tả.

Thật ra còn nhiều lắm những quán cà phê Hà Nội tôi từng lướt qua, mua vài cốc cà phê takeaway rồi té thật nhanh về nhà, cũng có vài quán cà phê Hà Nội tôi ngồi ở đó phải chịu đựng hàng giờ đồng hồ khó chịu vì công việc chứ chẳng phải thưởng thức cốc cà phê như thường lệ.

Như Nhiên

Cà phê Hà Nội

Phải lòng anh


Tôi gặp anh vào một ngày trời thu như thế này đây, có phần thanh lịch và lãng mạn một chút. Tôi cũng đã từng in love với anh trong một ngày trời thu đẹp đẽ như thế đấy anh ạ.

Và h đây, sau rất nhiềungày, nhiều sự kiện tôi không còn thik anh như thế thì sáng qua, lượn lờ quanh anh trong chớm thu hưng hửng và thấy giữa lòng anh vô vàn tình yêu. Tôi lại phải lòng anh lần nữa rồi, làm sao bây h hả Tràng An???

Đúng là có hít thwor cái khí trời mùa thu này, tay đeo phone, mặc áo thu dài kín tay, mỉm cười một mình trên con đường vắng sáng sớm mới thấy hết đc cái vị "bước xuống phố sáng tinh mơ, dạo qua góc công viên..."

Bầu trời cũng làm con ng trở nên dễ chịu hơn, muốn ốm quá, muốn nũng nịu mùa thu quá, muốn đc hà Thành sờ tay lên trán và suýt xoa "sao trán nóng thế này?", muốn quấn mình trong chăn và chạy khắp nhà, gác chân lên bàn vào mạng, tay bốc lia lịa bánh rán thơm nức mũi.... Ko hiểu là mình yêu thu hay vì phải lòng với Hà Nội này và đâm ngây ngất với mùa thu này đến thế:">:">




Có lẽ ai ko hít ngửi cái mùi Hà Thành vào mùa như thế này, ko hưởng cái vị lạnh lạnh trên tay muốn mặc áo dài tay như của mùa thu Hà Nội sẽ ko thể yêu Tràng An đến ngây ngất như thế này đc. Muốn tạt qua Tràng tiền làm đôi cái kem cho mặt thêm ửng hồng, lòng thêm lành lạnh đôi chút:">:">

Chưa vào đông mà đã muốn chun mũi khi trời lạnh ăn ngô nướng, muốn má ửng hồng khi kéo vạt áo trc cao hơn một chút, xoa xoa 2 tay lạnh cóng vào nhau rồi:">:">

Thiệt tình, ông trời cũng kỳ quái, tạo ra cái mùa làm con ng ta muốn gần nhau hơn tý cho ấm, muốn yêu nhau nhiều hơn tý, nhìn nhau trìu mến hơn chút....:">:">


Annie Possible

Phải lòng anh.

Chùng chình

Thu sang rồi thì phải. Hà Nội nghiêng. Nghiêng thật rồi. Hay chính vì tôi đang nghiêng... Hay chính là tôi chồng chềnh...???

Chùng chình. Tôi lại thấy mình không ổn rồi. Không bình yên một chút nào. Đầu óc phải tập trung, tập trung...focus. "Focus. I am Speed."

Hình như tôi thấy anh rồi. Sau bao lâu tôi ẩn nấp, tôi vẫn chờ để thấy được anh. Nhưng sao bây giờ lại thấy sầu sầu quá. Đừng để tôi thấy được anh...Nhưng làm sao nhỉ, tôi sẽ vẫn nghĩ đến anh nhiều hơn một chút vào đêm dài, tôi sẽ vẫn cười với anh nhiều hơn một tý mỗi khi gặp vì lòng tôi khấp khởi. Tôi sẽ vẫn ko dám nhìn thẳng vào mắt anh vì đầu có vốn đơn giản sẽ chẳng còn biết làm gì ngoài việc cười mất. Tôi sẽ chẳng nói chuyện với anh trực tiếp nhiều nữa đâu nhé. Để anh biết rằng tôi vẫn chưa gặp được anh...:) Nhưng hãy để tôi làm người anh có thể nói chuyện, vì tôi biết cách làm một bức tường, để cười và để nghe....(Suy cho cùng mình là một cái Cây cơ mà:"> Một cái Cây ngoan

Tôi tìm đến mọi việc, làm mọi thứ để khỏi phải nghĩ đến anh về đêm. Tôi sẽ không cầm máy lên nhắn tin nữa vì tôi ghét cảm giác chờ đợi mãi một tin nhắn đêm khuya rep lại. Tôi ghét cảm giác giật mình khi thấy mình lại miên man về nơi nào khác. Tôi ghét cảm giác suy nghĩ nhiều (đã bảo não ngắn rồi cứ bắt tư duy nhiều). Tôi ghét cảm giác muốn biết tất cả mọi thứ về người nào đấy.... Tôi ghét chính tôi có cái gọi là cảm xúc. Tôi vô tình. Tôi vô tâm. Và tôi là kẻ thờ ơ còn sót lại của thế giới. Uh tôi là kẻ vô tâm.


hình như thu đã về




"Ta thấy em nghiêng rồi. Ta thấy em chênh vênh, chùng chình và chòng chành lòng rồi. Ta thấy trái tim em đập rộn ràng, nụ cười em muôn phần rực rỡ nhưng khi bắt gặp con ng đó, em chỉ mỉm cười rất nhẹ và mắt em trũng đọng một nỗi buồn. Ta biết em buồn vì điều gì. Ta không muốn em buồn. Ta không muốn em cứ mỉm cười như thế, xa xăm và buồn lắm. Ta sẽ khép cánh cửa lại, đeo tai nghe vào nhé, để khỏi phải nghe thấy thế giới, để khỏi phải nghe thấy tiếng nói của người nào đấy nữa. Ta bảo em đừng cười, nhìn theo hay lén nhìn người ta như thế. Nhưng em chỉ cúi đầu, mỉm cười, đôi mắt lại buồn cao vời vợi. Cơn gió nhẹ thổi vù bên tóc, xõa xuống thả một đám mây buồn nặng khói ngay trên hàng mi ấy. Gò má hồng nhấc cao. Đôi môi đỏ nhoẻn cười....Em thương nhiều quá rồi. Ta đã biết em thương nhiều quá rồi. Đáng ra từ đầu em không được như thế, không được để mình chùnh chình, không được yêu thương nhiều đến như thế.... Em đứng chơ vơ giữa trời gió, và vẫn mỉm cười. Em đã một mình quá lâu rồi, ta biết....



Ta chỉ muốn dang tay ra và bảo vệ em, đừng, đừng để mình tổn thương vì em sẽ yêu bằng cái bản năng rồi sẽ quay lại làm em đau mà thôi. Ta biết em sẽ lại thương rồi em sẽ chống chọi bằng những nụ cười lấp liếm, rồi em sẽ thôi ko cho phép mình thương nữa, vì em, cũng mạnh mẽ một chút phần của ta đúng ko? Nhưng sao lần này em không chỉ đơn giản như thế? Đơn giản thương và rồi đơn giản mỉm cười và khỏi suy nghĩ. Cái gì đến nó sẽ phải đến. Cái gì đi nó sẽ phải đi. Cái này...đơn giản đã không thể thuộc về em... Ta phải kéo em ra khỏi mớ chùng chình , chồng chềnh, chênh vênh, nghiêng ngả này. Em cứ cuộn mình lại, nỗi đau cứ để riêng ta."



chùng chình mùa thu

 

"Nhưng em chỉ cúi đầu, mỉm cười, đôi mắt lại buồn cao vời vợi. Cơn gió nhẹ thổi vù bên tóc, xõa xuống thả một đám mây buồn nặng khói ngay trên hàng mi ấy. Gò má hồng nhấc cao. Đôi môi đỏ nhoẻn cười....Em thương nhiều quá rồi. "..... Năng lực yêu càng lớn, năng lực đau càng sâu...

....

Thật h chỉ muốn lên một nơi cao thật cao, thả chân xuống, gió thổi ù cả tai, hét đến lạc cả giọng...

Hoặc ngồi sau xe một ai đó phóng vù vù đường Hà Nội đêm và hét thỏa thích. Gió thổi tạt hết mọi cái chùng chình bay hết. Còn lại một cái đầu óc trỗng...thật yên bình, ko phải suy nghĩ gì nữa.


Giá mà gió thổi luôn mình bay như hạt bồ công anh thì thích nhỉ....



Annie Possible

Chùng chình

+