Những mùa yêu đầu đẹp nhất tuổi thanh xuân

Hiển thị các bài đăng có nhãn Life Blog. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Life Blog. Hiển thị tất cả bài đăng

Mình có một tuổi trẻ - để đánh mất tất cả



Những người già thật kỳ lạ. Họ lên tiếng như những người thành đạt kẻ cả, vỗ đầu, vuốt lưng và bảo chúng tôi: phải ngoan, đừng làm những trò ngu ngốc, đừng lao ra đường, đừng nghĩ suy gì hết, hãy sống đúng với cái tuổi của mình.


Đó là lý lẽ của những kẻ cần kìm hãm và khiến đứa trẻ thiếu tự tin phải lùi lại. Im lặng và sợ hãi. Sự im lặng như một lời hiệu triệu: Tất cả chúng ta hãy im lặng, rồi tất cả sẽ ngoan.

Cuộc sống – đúng với bản chất khốc liệt của nó – biến người ta thành một chấm đen mỏng dính trong vũ trụ không tên gọi. Tuổi trẻ có gì? – Mình ăn no, lớn lên như bong bóng, mình im lặng và … chết đi.

Nhưng có một thứ quý giá mà tất cả đám người muốn che tai, bịt mắt không nhìn thấy (hoặc lừa đám trẻ con cho chúng khỏi thấy): Đó là tri thức.

Sự hiểu biết nhân lên gấp nhiều lần khi một người trẻ trung nói về mối quan tâm của họ, đọc về điều họ chưa biết, truy tìm kiến thức mà họ bị giấu đi. Sự tò mò không giới hạn biến người trẻ thành “cái gai” sẵn sàng nhô lên như dao nhọn, đâm vào cuộc sống và hút lấy tất cả những điều họ yêu quý, trân trọng.


Tôi đã gặp những người trẻ thức 20 giờ/ngày bên dự án riêng của họ, với niềm tin vô hạn nó sẽ thành công. Có những ánh mắt trong veo đã chinh phục từng trường đại học, đi khắp thế giới, chỉ để nói về một thứ duy nhất họ quan tâm: sự an toàn của trẻ em. Có những cô gái 17 tuổi, viết hàng ngàn trang tiểu thuyết, chỉ để tập luyện cho cái thú vui đam mê những nhân vật họ theo đuổi. Có những anh chàng xắn quần, chăn bò, thức đêm trong trại chăn nuôi, nói như si mê về những kết quả họ nhìn thấy từ tháng ngày khó nhọc gầy dựng tất cả trên những gì cha mẹ đã dạy họ. Có người đã cầm cây lúa lấm lem bùn lầy, mang theo ước vọng không giới hạn, một ngày nào đó nhìn thấy chú, bác nông dân gần nhà mình sẽ giàu có, no đủ từ giống lúa mình học được đâu đó xa xôi.

Những ước vọng ấy là khởi nguồn đầu tiên của tự do, khi một người trẻ ý thức thật sự về điều họ cần, họ muốn, về những người họ muốn giúp, vì một xã hội mà họ tin rằng sẽ tốt đẹp hơn – qua chính công sức và nỗ lực họ bỏ ra. Niềm tin ấy thơ ngây đến xót lòng, rõ nét và khiến tất cả những ai còn vương vấn điều tốt đẹp, cảm thấy cần phải làm việc cùng với họ.

Người ta mong chờ gì từ đường phố sạch với những gã đàn ông nhổ nước bọt? Ai dám tin xã hội sẽ tốt đẹp hơn khi cha mẹ lót những cọc tiền vào tay thầy cô để con mình trở thành học sinh giỏi? Người ta mong chờ gì ở tương lai khi thầy cô nhận tiền để dúi vào tay học trò một bài giải thi tốt nghiệp bệ rạc? Ai có thể tin rằng xã hội sẽ bớt ngột ngạt hơn khi người đàn bà giàu có ép thầy cô phải trừng phạt một đứa trẻ con nghèo, vì nó dám đánh nhau với con bà? Ai nghĩ rằng sẽ có thay đổi, khi chẳng ai thèm thay đổi gì?

Có lẽ đã đến lúc, phải tìm một ai đó để mong chờ. Như đứa trẻ 17 tuổi áo rách, vai gầy, mặt sạm nắng đang thơ ngây học ngoại ngữ. Thằng con trai chăn bò đang dịch tài liệu chống bệnh cho bò ngay trong căn bếp thơm mùi than cỏ - thay đổi thứ kinh nghiệm mà cha anh chưa bao giờ biết đến. Cô gái nhát như cáy nhất định không chịu chụp ảnh vì “em xấu lắm” – một ngày nọ đã đọc luận văn về an toàn cho trẻ ngay trong một huyện nghèo mà cô đi khảo sát cho những “người Tây” xa lạ sẽ đến và giúp đỡ những em bé cô quen. Thế giới thay đổi từ những điều nhỏ nhất, những hành vi đơn giản nhất và những con người dám mở mắt ra, ngắm nhìn thế giới và không im lặng nữa.

Ai có thể buồn nhiều hơn cho những vụ giết người, thực phẩm gây ung thư, hay một cảnh ăn mày dàn dựng có lý? – Thật u tối. Hãy để chúng cho những người già – rảnh – và buồn theo cách đẹp. Tri thức không nằm ở nỗi sợ và lời than trách, nó đang tràn lên trong tim người trẻ trung nhất. Họ bận rộn học, bận rộn yêu, tận hưởng tuổi trẻ và ngày qua ngày thực hiện những gì tri thức đã dạy họ. Họ sống tự do, yêu tự do và đang chiến đấu vì tự do nhiều hơn bất cứ kẻ già nua nào đang lầm bầm chửi rủa thế giới.

Sẽ đến một lúc nào đó, như tôi đi ra đường, ngây dại đứng nhìn một bạn đang đứng trong khu phố của mình với một thùng sách, tặng từng quyển cho đứa trẻ bán kẹo sing-gum đi qua. Em bảo tôi, em muốn chúng có truyện đọc, giống như đống truyện này cha đã mua cho em. Tri thức xứng đáng được lan ra, như virus càng tốt, lan ra như những vòng nước chảy. Hoặc như một buổi chiều nọ, tôi gặp nhà phi hành của NASA, một em học sinh lớp 10 chạy lại hỏi ông: Cháu muốn thi vào ngành vũ trụ, muốn đi bộ trong không gian, cháu sẽ học cái gì?

Khi vũ trụ nằm trong lòng bàn tay và nhen lửa trong trí óc những đứa trẻ, kẻ bịp bợm đừng hòng tước đoạt tự do của họ - tự do trong ý nghĩ – trong suy tư – và trong cách thay đổi thế giới gần bên họ.

Ta làm gì có thứ gì để mất, ngoài cái tuổi trẻ quá đỗi ngắn ngủi này…

Trong khi ấy, những kẻ già chết nhát, vội vàng bảo mình im lặng và ngoan hiền.

Thật nực cười.


Mình có một tuổi trẻ - để đánh mất tất cả

Xúc cảm tháng 10


Hà Nội, những ngày đầu tháng mười, với những cảm xúc nhiều cung bậc, tôi hiểu rằng: phải trải nghiệm qua những cảm xúc ấy mới cảm nhận được những tình cảm dạt dào, mới sẻ chia từng khía cạnh của bài thơ và sự sâu lắng của bài hát dù dường như mùa thu đã bắt đầu từ những ngày tháng tám của "Có phải em mùa thu Hà Nội"... Một ngày đầu tháng 10, Hà Nội của mình hào nhoáng trong Đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long, một người con gái lặng lẽ rời xa gia đình, bạn bè, bố mẹ,... đi du học. Tôi là người không biết lịch bay và cũng không phải là người tiễn bước chân em, vì người yêu em đã ở đấy.

Ngày em đi, tôi mới hiểu được nỗi buồn ẩn sâu trong hai câu thơ mở đầu “Tống biệt hành” ngày xưa cử ra rả đọc...

“Đưa người ta không đưa qua sông,
Sao có tiếng sóng ở trong lòng”


Ngày tháng trôi đi, từ phương trời xa, những cuộc điện thoại ngắn ngủi, những đợi chờ từ những email không hồi âm, những lần online chờ đợi không thấy phản hồi, những tấm thiệp, những con gấu Me To You đã dần nhiều lên trên giá sách... Dường như: Chờ đợi và Im lặng là hai người bạn đồng hành thân thiết đến từ Sao Kim và Sao Hỏa, cùng chung bước với nhau từ lúc em đi. Một ngày đầu tháng 8, với hình bóng xa vời, đã thay cho lời muốn nói bằng bài hát nhạc chờ điện thoại “Tháng tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ? Từ độ người đi, thương nhớ âm thầm...”.




Tháng 10.

Anh là người không biết lịch bay và cũng không phải là người cầm hoa chào đón ngày em về, vì người yêu em đã ở đấy.

“Lệ mừng gặp nhau, xôn xao phím dương cầm”.

Lời bài hát ấy vẫn vang lên, thôi thúc những nhịp tim rộn ràng, những hy vọng về một cuộc sống, một gia đình nhỏ lại trỗi dậy mạnh mẽ. Phải chăng khi biết yêu, Giấc mơ là nơi bắt đầu...

Rồi khi những vạt nắng đã thôi không còn chờ đợi, khi những bông hoa sữa đã thôi không còn nuối tiếc, khi những ký ức cũng như nỗi nhớ đã dần nhạt phai... Cuộc sống bắt chúng ta phải bỏ lại những điều đôi lúc nằm ngoài tầm tay. Những tình cảm mạnh liệt, những nuối tiếc, những thân thiết... đã bị thay thế bởi những lạnh nhạt, thờ ơ của những người xa lạ, mà thật sự là những người xa lạ.

Em đã sắp có một cuộc sống mới, mong muốn hơn và hạnh phúc hơn. Dù không đủ tự tin để nói lời chúc phúc ấy, dù “Nghìn năm sau ta níu bóng quay về” - vẫn là Em của thời hoa đỏ ngày xưa... Và mùa thu của ước mơ mãi là những trải nghiệm không thể quên: thăng trầm của cảm xúc, tươi mới của tình yêu... dù chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi nhưng đó là hạnh phúc thật của một con người thật!

Gửi từ Đỗ Ngọc Dũng _ dungdn1@

Xúc cảm tháng 10

Tháng 10 lại về, lòng em tràn ngập bao cảm xúc. Tháng 10 của hoa sữa nồng nàn, của những ngày nắng dần vơi đi và của nỗi thắt lòng khi quê nhà gồng mình trước thiên tai.



Mùa thu Hà Nội …

Mùa thu đã trở thành một nét riêng của Hà Nội.Em yêu mùa thu Hà Nội từ những ca khúc bất hủ với thời gian: Hà Nội mùa thu, Nhớ mùa thu Hà Nội, Hoa sữa, …

Tháng 10, đã ngớt cơn mưa rả rích đêm ngày nhưng đâu đó dường như vẫn còn những hạt mưa như màn bụi. Nắng, gió hanh hao, không khí bãng lãng cùng cảm giác se se lạnh, đẹp biết bao!

Hà Nội đó, vẫn là sự tấp nập, ồn ào của phố xá, mà trong sáng thu thức dậy, em bỗng thấy lòng bình yên. Những cơn gió thổi qua làn tóc rối, em chầm chậm bước một mình dạo qua những con đường vắng, nhìn lá vàng rơi, thấy xao xuyến, bâng khuâng.




Đi qua những con đường Thanh Niên, Kim Mã, Hoàng Diệu hay Phan Đình Phùng, em bất giác mỉm cười, tâm trí xao nhãng bởi mấy cô gái xinh đẹp đang xúng xính váy áo, tạo dáng chụp ảnh. Mùa thu đó, lá vàng rơi thành thảm, khiến cho lòng em bỗng nở hoa.

Có những lúc bất chợt đang đi ngoài đường, lá khô vàng xào xạc rơi xuống. Một chiếc lá nhỏ bé bỗng đậu trên vai áo, làm khoảnh khắc thu ấy, tưởng như đã khắc vào tâm tưởng của em.

Em ngồi trong một góc café, nghe Hà Nội hát những bản tình ca, khuấy chiếc ly một màu óng ánh, đậm đặc, hòa vào khúc trầm mặc của mảnh đất nghìn năm văn hiến, thấy nhịp đời bỗng chậm lại đến mênh mang.

Em bỗng yêu những đêm thu này, bước nhẹ, chầm chậm dưới những hàng cây ấy, hương hoa sữa thoang thoảng, dịu ngọt. Rồi cơn gió chợt thổi qua, một mùi nồng nàn bay tới, ta bỗng hít hà, như sợ gió vương đi mất.



Có những lúc ngồi nhặt những cánh hoa rơi, khum khum đựng cả một ướp tay đầy hương hoa ấy. Thấy sao mà tinh khôi! Trên khắp Facebook, ngập tràn không khí hoa sữa và mùa thu, đẹp và nên thơ đến độ, mấy đứa bạn miền Nam cảm thán: “Ao ước có một ngày được ra Hà Nội để ngắm phố phường mùa thu, để hít hà hoa sữa, để cảm nhận những lời văn, trang viết của bạn bằng cảm xúc thực nhất”.

Em cũng thích lắm cảm giác ngồi ghế vỉa hè ăn và hít mùi khói của đồ nướng, của món ốc nóng hổi. Ngửi mùi thơm lừng của khoai lang nướng, của những miếng sắn luộc hay hạt dẻ bên lề đường mà trái tim em bỗng ấm áp đến vô cùng.

Em còn nhớ, tháng 10, Hà Nội lại kỷ niệm ngày giải phóng Thủ đô. Em không sống trong những ngày tháng hào hùng ấy, nhưng em thấu hiểu sự hy sinh của ông cha. Bởi vậy, giờ phút này, ngắm nhìn và tận hưởng cuộc sống hòa bình ở thành phố xinh đẹp, em rất trân trọng và biết ơn.

Nhưng cũng tháng 10, em hiểu lòng của một cô sinh viên luôn đau đáu, hướng về quê nhà – khúc ruột miền Trung. Bao nỗi lo lắng, niềm thương cho bố mẹ, em út ở nhà, cho biết bao số phận đang phải oằn mình đón bão.

Những hình ảnh hoang tàn, đổ nát vì tàn phá của thiên tai, những đôi mắt thảng thốt của người dân sau cơn bão, khiến em cảm thấy thắt lòng…



Hoàng Dung

Cảm xúc tháng Mười…

MÙA THU BÌNH YÊN


Mùa thu nào cũng có những xúc cảm rất riêng…

Bao năm rồi em vẫn không thay đổi, vẫn mong chờ một mùa thu thật lặng lẽ, không cần phút chuyển mùa rực rỡ đâu nhưng sẽ không kém phần nồng nàn.

Vẫn còn một chút mưa rơi nhẹ vào lòng đêm để khi ban mai ngày mới sẽ thả giọt nắng nghiêng bên thềm. Ven bên đường cây cũng trút lá rơi nhiều nhưng đừng đượm sắc vàng xơ xác mà hãy cứ rì rì xanh một màu khó tả, thi thoảng chỉ một chiếc lá vàng nhẹ nhàng lìa cành trong một sớm mai, một hoàng hôn tựa như một tiếng thở dài của ai đó chờ ai mà chẳng gặp. Thế thôi!!

Lặng lẽ vậy đó để ít ai biết, ít ai nhận ra thu về, hoặc có người nhận ra nhưng cố tình không hiểu. Vì chỉ như thế thì mùa thu mới thực sự tồn tại như một nốt trầm xao xuyến trong khúc nhạc của phố, của đời. Ai dám bảo là không đẹp, là không riêng, chỉ riêng em nhận ra mùa thu không nhỏ, không ngắn cũng không dài, nhưng đẹp trong nỗi niềm hoài niệm của người xưa, chốn cũ.



Em nhớ con đường trong sương bàng bạc ghi dấu bước chân tuổi thơ đến trường một sáng đầu thu. Có ai ngờ thời gian cứ trôi vùn vụt, đến một ngày khi nhận ra mình mong sao mùa thu ở lại mãi để hoài cảm về những gì xưa cũ thì em biết tháng năm cũng hao gầy bởi thời gian có bao giờ dừng lại. Nhưng thu vẫn là khoảnh khắc mong chờ bởi đó là khi lòng em mở rộng để đón nhận hơi ấm yêu thương.

Nhớ thật nhiều, nhiều lắm!!... Em lại chọn cách ngồi một mình, bình yên trong chiều thu lặng lẽ. Phía cuối con đường kia vẫn có một tình yêu đong đầy nỗi nhớ về em phải không? Biết chỉ là hoài vọng, là ngóng trông, là vẫn mãi xa xăm, vẫn thầm mong một mùa thu tĩnh tại, dịu dàng về cùng người.

Mùa thu trời có xanh không, dù mưa hay nắng, sắc hoa thắm hay phai, chỉ cần còn xúc cảm thì hoang mạc cũng sẽ xanh tươi… Và sẽ vẫn còn em nhẹ thênh thang trên chiều phố vắng, lặng nhìn một mùa thu bình yên!!

 blog thành phố sương

MÙA THU BÌNH YÊN

Viết cho những người đi qua cuộc đời......





" Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.''
Cuộc đời không phải luôn trải đầy hoa thơm mật ngọt để chúng ta thưởng thức........

Về những người đi qua cuộc đời…

''Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp cả. Điều này có nghĩa rằng không ai xuất hiện trong cuộc đời chúng ta một cách tình cờ cả. Mỗi người xung quanh chúng ta, bất cứ ai chúng ta giao lưu, đều đại diện cho một điều gì đó, có thể là để dạy chúng ta điều gì đó hoặc giúp chúng ta cải thiện tình hình hiện tại.''
Điều này chính là quy tắc tâm linh của người Ấn Độ, và tôi tin vào nó.....

Tôi đã từng đi qua nhiều người và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Chúng tôi chỉ đi lướt qua nhau, đi cùng 1 chuyến tàu hay 1 chuyến xe buýt. Cái chúng tôi trao nhau chỉ là 1 ánh mắt, 1 nụ cười, hay đôi khi là 1 cái bắt tay xã giao.....Và có lẽ chỉ đi qua nhau 1 lần trong đời......Cũng giống như ''không ai tắm 2 lần trên cùng 1 dòng sông.''.....

Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng…Cái sự đến rồi đi đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta từng nghĩ. Cuộc đời chúng ta có nhiều thứ quá đỗi ngỡ ngàng. Những người tuởng sẽ bên ta mãi mãi đôi khi ta lại vô tình đánh mất, hay thả trôi về 1 miền kí ức nào đó....... xa xôi...... mờ mịt.....



Có những người ông trời sắp đặt đến bên cạnh tôi và những người tôi chọn sẽ đi cùng trên con đường tương lai. Cuộc sống của chúng ta không phải quá ngắn nhưng nó cũng không phải quá dài. Chọn lựa 1 ánh mắt trong hàng nghìn, hàng vạn ánh mắt ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau không phải là dễ. Thế nên chúng ta phải học cách nâng niu hay chọn lựa ''1 ánh mắt'' phù hợp.

Để 1 người đi ngang qua cuộc đời ta đôi khi thật đáng tiếc. Vì có lẽ những người mà ta đã gặp là những người mà ta cần gặp cả. Gió thoảng qua 1 tán lá, ngọn cây cũng đều làm cho chúng có chút lay động dù chỉ là 1 cơn gió nhẹ. 1 bàn chân đi qua thì kỉ niệm vẫn còn đó, nỗi buồn còn đó, niềm vui còn đó......


 Có 1 ngày nếu người quan trọng nhất với bạn rời xa. Bạn sẽ như thế nào? Sẽ khóc, sẽ buồn hay sẽ ăn năn? Tại sao người đó rời xa bạn, do bạn không xứng đáng, chưa yêu họ thật lòng, hay yêu thương chưa đủ để níu giữ 1 người?....Không có niềm tin hay tình yêu nào không xứng đáng...... mà có lẽ chúng đuợc đặt sai chỗ, hay lầm người mà thôi.


Tôi đã từng khóc, từng vui, từng mong chờ, từng hy vọng giữa những mối quan hệ trong cuộc sống. Và.... giờ tôi đã lớn....... 18 tuổi- cái tuổi còn đầy những khó khắn, gian nan đang chờ tôi vượt qua. Sẽ còn có nhiều người đi ngang qua cuộc đời tôi, sẽ chẳng biết ai sẽ đi tiếp, ai sẽ dừng lại, ai sẽ trú ngụ 1 góc nào đó trong trái tim tôi. Điều tôi mong muốn chỉ là , người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.



Viết cho những người đi qua cuộc đời.........


- Quỳnh Hoa-

Viết cho những người đi qua cuộc đời......

Tôi chào Tôi




“Tôi hồi nhỏ”,
tôi thực sự yêu bạn đó - yêu cái hình ảnh ngây thơ, trong sáng đó của bạn. “tôi hồi nhỏ” , bạn thấy tôi có khác trước nhiều ko, có hài lòng, hay căm ghét tôi.......

“Tôi hồi nhỏ” ơi, xin hãy nói với tôi rằn cố lên,sống thật với chính mình, sống đúng với con người mình,rồi 1 ngày nào đó sẽ thấy cầu vồng thôi...............

.............chỉ có bạn mới chưa từng làm tổn thương tôi, vì thế, tôi sẽ cố gắng sống thật tốt, sống vì bạn...........

"Tôi hồi nhỏ" ơi, giờ tôi phải làm sao giữa cuộc đời đầy những xấu xa, cám dỗ và đau đớn. Tôi phải tìm ai để học cách cứu vãn lấy tôi, lấy chính bạn...khi ngay cả những người tôi yêu quí nhất cũng gằn tay mà cắt vào tôi những vết thương đau nhói.

"Tôi hồi nhỏ” ơi, tôi sắp phải đi rồi, tôi sẽ đi về phía trước, ko quay lại nữa,tôi sẽ mang tiếng cười trong trẻo, ấm áp, vô tư mà bạn cho tôi đến cho mọi người, với những người tôi yêu quý nhất, tôi hứa...

"Tôi hồi nhỏ", chào bạn nhé!

note: Chi chi gà

Tôi chào Tôi

Cà phê Hà Nội


Hà Nội, ngày 18 tháng 5 năm 2014

Hà Nội rất lạ. Cà phê Hà Nội lại càng lạ, mà cách người ta chọn cà phê thì lại càng lạ lung.

“Quán đó có đồ ăn, đồ uống bình thường lắm; thế mà vẫn không quản nắng nôi, mưa gió, nhất định phải uống cà phê ở đó. Không phải vì bất cứ điều gì cụ thể cả. Đôi khi vì nụ cười của chị chủ quán, có lúc lại vì một đoạn ký ức đã đi qua cùng ai đó, hay lắm lúc vì tất cả hòa lại (như cái cách tôi luôn thương mến Đinh).


cà phê hà nội



Chọn một quán cà phê. Chọn yêu nó, yêu như thể yêu một con người.

Đi xa thì ắt sẽ nhớ nhung, thèm thuồng.

Gặp lại rồi thì bao nhiêu cũng không đủ để giãi bày hết yêu thương.

Yêu vì yêu, chứ không thể nào rạch ròi vì sao lại yêu. Nhiều người hỏi tôi: “Sao lại thích Đinh?”. Tôi chỉ cười đáp: “Không biết”, mà sự thật là tôi cũng không biết tại sao. Đinh gắn với một đoạn ký ức, khi gần khi xa, mà mỗi lần ngồi ở đó, tôi đều rất thích. Đinh không quá đặc biệt về đồ uống, ít nhất là với tôi. Đinh không quá mức đặc biệt vì điều gì cả, có thể vì vậy mà thành thử ra Đinh trở nên vô cùng đặc biệt từ mùa hè năm đó. Đoạn ký ức đi cùng Đinh gắn với rất nhiều người, không phải một ai đó cụ thể như “người yêu”, hay đặc biệt chỉ gắn với một người bạn. Đinh theo tôi một đoạn dài trong ký ức, với câu quen thuộc, với tin nhắn gửi đi hàng trăm lần “Đinh đi!”. Đinh theo tôi một đoạn dài dài, hàng ngàn giờ đồng hồ ngồi thẫn thờ, hàng ngàn giờ đồng hồ ngẫm nghĩ, và cũng hàng ngàn giờ ngồi chém gió đủ thứ trên đời.

Đinh với những sớm mai quán chỉ có mình, cụ và một đắng đá trong góc nhỏ cạnh cửa sổ.

Đinh với những buổi trưa nắng nóng khó chịu, hay những ngày nghỉ đột nhiên muốn lên Đinh.

Đinh với những buổi chiều thẫn thờ ngồi đợi bạn.

Hay Đinh với những buổi tối lưu luyến ngồi cắn hướng dương, nghe nhạc mà chẳng muốn về nếu không vì muộn xe buýt.

cà phê Đinh



Đinh bây giờ, đọng lại nhiều nhất có lẽ là góc nhỏ xanh mát quanh năm, với khóm nhài thơm ngát những buổi tối muộn. Đinh, đôi khi khi tôi muốn gọi Đinh của tôi như cái cách tôi vẫn luôn tham luyến, yêu thương Long Biên của mình, ấm áp và đẹp vô cùng. Chính vì Đinh đặc biệt, nên cái cách hẹn bạn lên Đinh cũng phải đặc biệt, cũng là chọn lọc vì không phải ai cũng thích một quán cà phê chật ních người, đối diện cái nhà vệ sinh công cộng ở hồ cụ rùa, chẳng có đồ uống gì quá ngon ngoài chuyện đĩa hướng dương rất mẩy, và những lọ hoa rất đặc trưng của Đinh; và hơn thế nữa là khói thuốc lá ở Đinh, nồng nặc và đặc ngấn. Không phải ai cũng phù hợp với Đinh, nên đâm ra Đinh rất kén người, nên đâm ra “Đinh không hợp cho con gái” và “Đinh cũng không nên được yêu thích bởi một đứa con gái.”

Đinh từng là nơi trốn tránh, là góc suy nghĩ, và cũng từng là nơi chẳng gì cả.

Đinh bây giờ thay đổi, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn muốn lên Đinh vào những sớm mai thơm mát, vắng vẻ của Hà Nội. Quán chỉ có mình tôi, cụ và một đắng đá ngay bên cạnh, lúc ấy tôi cứ tưởng Đinh của tôi vẫn luôn như thế, chưa bao giờ chuyển mình như cái cách anh chủ quán thay đổi cái ban công không an toàn của Đinh.

cà phê hà nội ngày mưa





Hà Nội nhiều quán cà phê lắm, nhưng có lẽ mỗi người chỉ chọn cho mình một vài góc, và mỗi góc lại giành cho những sự kiện, những công việc khác nhau. Có thể ít nhất điều này vô cùng đúng với tôi, tôi quen với việc rõ ràng nên đâm ra chuyện chọn quán, chọn người đi cùng lại càng rõ ràng. Tôi không kén chọn, nhưng thật ra là vô cùng kén chọn và vô cùng khó tính. Tôi chọn Highland vì vài lý do. Tôi chọn Cộng cũng vì vài lý do dù đôi khi vô cùng khó chịu với cách phục vụ của nhân viên ở đấy nhưng tôi vẫn chưa từng bỏ nó, như cách tôi chưa bao giờ bỏ lại Đinh. Tôi chọn The Note Coffee vì nụ cười của chị chủ quán chứ chẳng phải vì mấy cái notes tôi hay viết vớ vẩn rồi treo dấm dở ở trên Note. Tôi chọn Joma vì cheese cake chứ chưa bao giờ vì cà phê, cà phê ở đấy nếu tôi uống chắc chắn sẽ đau đầu kinh khủng, đặc biệt là Espresso. Tôi chọn Sử, vì anh chủ quán đáng yêu vô cùng của Sử, cũng nhiệt tình khó tả.

Thật ra còn nhiều lắm những quán cà phê Hà Nội tôi từng lướt qua, mua vài cốc cà phê takeaway rồi té thật nhanh về nhà, cũng có vài quán cà phê Hà Nội tôi ngồi ở đó phải chịu đựng hàng giờ đồng hồ khó chịu vì công việc chứ chẳng phải thưởng thức cốc cà phê như thường lệ.

Như Nhiên

Cà phê Hà Nội

Alone...

Alone

Cứ cảm thấy buồn và muốn viết ra, nhưng đến thế này rồi lại chẳng biết viết gì nữa…

Thật khó khăn để chấp nhận một sự thật, muốn khóc òa lên nhưng càng khóc lại càng thấy mình lẻ loi và cô độc. Tự nhiên cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ hơn bất kỳ một ai, khi ta một mình đơn độc thì cảm giác đó lại trỗi dậy nhưg ko muốn nói với một ai cả, ko muốn khóc trc mặt ai, ko muốn buông thả mình yếu đuối, ko muốn nhún nhường, ko muốn thấy mình yếu ớt, nhạt nhòa. Ko muốn ai phải thương hại vì bản thân ta luôn mạnh mẽ…Mạnh mẽ…mạnh mẽ…

Cầm những giọt nước mắt lăn dài bằng những nụ cười, cầm những tiếng nấc bằng cách cúi đầu xuống và tự nói với chính mình những điều điên rồ và ngu ngốc nhất. Ko hề cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn mà cảm thấy rất khó chịu. Muốn tìm một ai đó, một bờ vai, một ai đó thôi có thể lắng nghe mình nói, có thể nghe tôi khóc, cho tôi một điểm tựa thôi, xong ròi thôi nghĩ về tôi thế nào cũng đc, chả cần nói gì cả… Nhưng đừng thương hại tôi, thấy tôi tội nghiệp mà tìm đến. MỘt ai đó ngoài kia thực sự muốn nghe tôi nói, muốn nghe tôi khóc để thấy nhẹ long hơn.

Đêm nào trc khi đi ngủ tôi cũng khóc, sáng nào vừa tỉnh dậy tôi cũng khóc,thật alf khó chấp nhận cái tôi yếu đuối đến nhường vậy trong tôi, tôi lạc long nhưng tôi vẫn gắng gượng, tôi chẳng biết bây h tôi muốn gì cả. Và chẳng ai ở đây cả, chẳng ai giúp tôi. Chẳng ai tôi có đủ tin tưởng.Tôi chẳng biết làm gì với chính mình nữa, tôi ko vui, tôi ko hạnh phúc, tôi lẻ loi, tôi đơn độc, tôi sắp phát điên và tôi là một con bé ngốc nghếch ngu xuẩn… Tôi khinh bỉ bản thân, tôi xem thường chính nó.Mỗi ngày trôi qua cứ như là một cơn ác mộng, tôi cũng chẳng biết tôi đau khỏ vì điều gì, tôi chỉ thấy mình cô đơn, trống rỗng, tôi chẳng muốn nhớ gì về quá khứ, chẳn muốn mường tượng về tương lai, lại chẳng muốn sống ở hiện tại. Nhưng tôi vẫn ko muốn chết… Cho đến bao h cơn ác mộng này mới chấm dứt đc???

Tôi sợ chính bản thân tôi, cảm thấy phải mạnh mẽ trc mắt mọi ng, ngụy biện nhũng sự đau thương, tổn thương, yếu đuối của mình bằng những nụ cười, những câu nói, hành động ngốc nghếch… Nhiều ng hỏi sao tôi nói to thế, tôi chỉ nghĩ rằng nếu nói to lên tôi sẽ nghe thấy chính bản thân tôi, và mọi ng cũng nghe thấy và tôi ko cô đơn, tôi ko yếu đuối nữa, tôi sẽ lại mạnh mẽ trc mặt mọi ng…

Tôi ko thấy mình bắt đầu tự kỷ, tôi vãn muốn giao lưu đi chơi với mọi ng để khuay khỏa đi cảm giác trong long nhưng sao lại càng thấy mình lạc long, mình một mình, sao ngta còn có bạn thân ở đó, còn có ng ở kia để đi cùng, sao tôi nhìn lại mình tôi, tôi chẳng thấy ai cả…. Nó dằn vặt tôi, đốt cháy tôi, làm tôi đau khổ, làm tôi tổn thương… Tôi sợ những lúc đó, tôi cảm thấy sợ… sợ cảm giác cô độc, sợ sự cô đơn, tôi cần một ai đó, một ai đó thôi có thể làm cho tôi cười, làm cho tôi vui…

Tôi muốn say để hét lên thật lớn, để khóc thật nhiều, để ngủ một giấc dài mà ko có ác mộng….

Annie possible

Alone...

Cho em...thu về.


Em vẫn thế, cảm thấy bản thân vẫn hơi trống rỗng và vô hồn. Em ghen tỵ với nụ cười của người khác, muốn cười thật nhiều. Muốn nói thật nhiều để thoát khỏi cảm giác đó. Nhưng cứ nói xong, cứ cười xong lại thấy mình trống trải muốn khóc, thấy mình mờ nhạt và quá vô nghĩa. Em đang sống cho chính em, cho cuộc sống vì nó quá đáng yêu hay chỉ đơn giản là sống như mọi người. Em chẳng đánh mất chính em, cũng chẳng đánh mất một mục đich nào hết. Em nhắn tin cho mọi ng, và cả ngày em chờ những tin nhắn. Chỉ biết ngồi và chờ đợi. Tự bao h em đã vô dụng như thế? Em chẳng phải là em đang cháy hết mình. Em ko muốn ng ta nhìn em bằng con mắt thương hại, nhưng em cũng đang cố gắng. Em muốn say để hét lên, để đc thoải mái khóc mà ko vướng bận một cái gì. Em muốn đc quan tâm. Chưa bao h trong cuộc sống này em cần những tin nhắn những lời hỏi thăm nhiều đến thế. Em vừa muốn chơi cho hết mình, lại thấy nó quá đơn lẻ, vô lề. Vừa muốn về nhà. Vừa muốn đi khóc nhưng lại quá sợ cảm giác một mình… Sợ đối diện với chính mình. Em chẳng biết lý do vì sao. Mọi ng sẽ gạt em ra à? Có thể mọi ng ko gạt em ra nhưng chính em lại đang làm em tách biệt với mọi ng. Em ko hiểu lắm. Cảm giác mình ko đc trân trọng…

Thu sắp về rồi…Em sắp tron 18 tuổi, em vẫn chưa làm đc gì cả. Em vẫn muốn hồi hộp chờ đợi một cuộc sống khác, một cuộc sống tự do của em nhưng dường như quá xa vời.

Nếu ko xem thường em thì tại sao một tin nhắn cũng ko thèm rep?? Em muôn đc tươi cười vui vẻ như thế. Có thật là em vẫn sống có một niềm tin, một mục đích nào đó ko nhỉ? Em có hạnh phúc ko? Em có vui ko? Với cuộc sống này, nó vẫn mãi có nghĩa với em như trc chứ?? Hỏi chính em đi nào. Đã ngày nào em thôi làm những việc thường ngày em làm, chán ngắt những cái như thế để nghi về niềm hạnh phúc của em chưa. Em ko xứng để đc trao trọn hạnh phúc đó.Em ko xứng sao….

Em rất yêu bố mẹ, em rất yêu cuộc sống của em. Nếu em cần thì bạn bè sẵn sàng nhường đôi vai cho em, em có quá yếu đuối để mình phải ngồi khóc như một con ngốc thế ko??

Bây h em vẫn còn vui với bạn bè đc, khi bữa tiệc đã tàn, mọi ng về hết, em sẽ lại cô đơn một mình. Em vẫ nhắn tin dù biết chẳng ai rep. Em vẫn làm một việc ngu ngốc dù biết ko có kết quả…

Annie Possible

Cho em...thu về.

+