Những mùa yêu đầu đẹp nhất tuổi thanh xuân

Hiển thị các bài đăng có nhãn Lời Của Gió. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lời Của Gió. Hiển thị tất cả bài đăng

Xúc cảm tháng 10


Hà Nội, những ngày đầu tháng mười, với những cảm xúc nhiều cung bậc, tôi hiểu rằng: phải trải nghiệm qua những cảm xúc ấy mới cảm nhận được những tình cảm dạt dào, mới sẻ chia từng khía cạnh của bài thơ và sự sâu lắng của bài hát dù dường như mùa thu đã bắt đầu từ những ngày tháng tám của "Có phải em mùa thu Hà Nội"... Một ngày đầu tháng 10, Hà Nội của mình hào nhoáng trong Đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long, một người con gái lặng lẽ rời xa gia đình, bạn bè, bố mẹ,... đi du học. Tôi là người không biết lịch bay và cũng không phải là người tiễn bước chân em, vì người yêu em đã ở đấy.

Ngày em đi, tôi mới hiểu được nỗi buồn ẩn sâu trong hai câu thơ mở đầu “Tống biệt hành” ngày xưa cử ra rả đọc...

“Đưa người ta không đưa qua sông,
Sao có tiếng sóng ở trong lòng”


Ngày tháng trôi đi, từ phương trời xa, những cuộc điện thoại ngắn ngủi, những đợi chờ từ những email không hồi âm, những lần online chờ đợi không thấy phản hồi, những tấm thiệp, những con gấu Me To You đã dần nhiều lên trên giá sách... Dường như: Chờ đợi và Im lặng là hai người bạn đồng hành thân thiết đến từ Sao Kim và Sao Hỏa, cùng chung bước với nhau từ lúc em đi. Một ngày đầu tháng 8, với hình bóng xa vời, đã thay cho lời muốn nói bằng bài hát nhạc chờ điện thoại “Tháng tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ? Từ độ người đi, thương nhớ âm thầm...”.




Tháng 10.

Anh là người không biết lịch bay và cũng không phải là người cầm hoa chào đón ngày em về, vì người yêu em đã ở đấy.

“Lệ mừng gặp nhau, xôn xao phím dương cầm”.

Lời bài hát ấy vẫn vang lên, thôi thúc những nhịp tim rộn ràng, những hy vọng về một cuộc sống, một gia đình nhỏ lại trỗi dậy mạnh mẽ. Phải chăng khi biết yêu, Giấc mơ là nơi bắt đầu...

Rồi khi những vạt nắng đã thôi không còn chờ đợi, khi những bông hoa sữa đã thôi không còn nuối tiếc, khi những ký ức cũng như nỗi nhớ đã dần nhạt phai... Cuộc sống bắt chúng ta phải bỏ lại những điều đôi lúc nằm ngoài tầm tay. Những tình cảm mạnh liệt, những nuối tiếc, những thân thiết... đã bị thay thế bởi những lạnh nhạt, thờ ơ của những người xa lạ, mà thật sự là những người xa lạ.

Em đã sắp có một cuộc sống mới, mong muốn hơn và hạnh phúc hơn. Dù không đủ tự tin để nói lời chúc phúc ấy, dù “Nghìn năm sau ta níu bóng quay về” - vẫn là Em của thời hoa đỏ ngày xưa... Và mùa thu của ước mơ mãi là những trải nghiệm không thể quên: thăng trầm của cảm xúc, tươi mới của tình yêu... dù chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi nhưng đó là hạnh phúc thật của một con người thật!

Gửi từ Đỗ Ngọc Dũng _ dungdn1@

Xúc cảm tháng 10

Tháng 10 lại về, lòng em tràn ngập bao cảm xúc. Tháng 10 của hoa sữa nồng nàn, của những ngày nắng dần vơi đi và của nỗi thắt lòng khi quê nhà gồng mình trước thiên tai.



Mùa thu Hà Nội …

Mùa thu đã trở thành một nét riêng của Hà Nội.Em yêu mùa thu Hà Nội từ những ca khúc bất hủ với thời gian: Hà Nội mùa thu, Nhớ mùa thu Hà Nội, Hoa sữa, …

Tháng 10, đã ngớt cơn mưa rả rích đêm ngày nhưng đâu đó dường như vẫn còn những hạt mưa như màn bụi. Nắng, gió hanh hao, không khí bãng lãng cùng cảm giác se se lạnh, đẹp biết bao!

Hà Nội đó, vẫn là sự tấp nập, ồn ào của phố xá, mà trong sáng thu thức dậy, em bỗng thấy lòng bình yên. Những cơn gió thổi qua làn tóc rối, em chầm chậm bước một mình dạo qua những con đường vắng, nhìn lá vàng rơi, thấy xao xuyến, bâng khuâng.




Đi qua những con đường Thanh Niên, Kim Mã, Hoàng Diệu hay Phan Đình Phùng, em bất giác mỉm cười, tâm trí xao nhãng bởi mấy cô gái xinh đẹp đang xúng xính váy áo, tạo dáng chụp ảnh. Mùa thu đó, lá vàng rơi thành thảm, khiến cho lòng em bỗng nở hoa.

Có những lúc bất chợt đang đi ngoài đường, lá khô vàng xào xạc rơi xuống. Một chiếc lá nhỏ bé bỗng đậu trên vai áo, làm khoảnh khắc thu ấy, tưởng như đã khắc vào tâm tưởng của em.

Em ngồi trong một góc café, nghe Hà Nội hát những bản tình ca, khuấy chiếc ly một màu óng ánh, đậm đặc, hòa vào khúc trầm mặc của mảnh đất nghìn năm văn hiến, thấy nhịp đời bỗng chậm lại đến mênh mang.

Em bỗng yêu những đêm thu này, bước nhẹ, chầm chậm dưới những hàng cây ấy, hương hoa sữa thoang thoảng, dịu ngọt. Rồi cơn gió chợt thổi qua, một mùi nồng nàn bay tới, ta bỗng hít hà, như sợ gió vương đi mất.



Có những lúc ngồi nhặt những cánh hoa rơi, khum khum đựng cả một ướp tay đầy hương hoa ấy. Thấy sao mà tinh khôi! Trên khắp Facebook, ngập tràn không khí hoa sữa và mùa thu, đẹp và nên thơ đến độ, mấy đứa bạn miền Nam cảm thán: “Ao ước có một ngày được ra Hà Nội để ngắm phố phường mùa thu, để hít hà hoa sữa, để cảm nhận những lời văn, trang viết của bạn bằng cảm xúc thực nhất”.

Em cũng thích lắm cảm giác ngồi ghế vỉa hè ăn và hít mùi khói của đồ nướng, của món ốc nóng hổi. Ngửi mùi thơm lừng của khoai lang nướng, của những miếng sắn luộc hay hạt dẻ bên lề đường mà trái tim em bỗng ấm áp đến vô cùng.

Em còn nhớ, tháng 10, Hà Nội lại kỷ niệm ngày giải phóng Thủ đô. Em không sống trong những ngày tháng hào hùng ấy, nhưng em thấu hiểu sự hy sinh của ông cha. Bởi vậy, giờ phút này, ngắm nhìn và tận hưởng cuộc sống hòa bình ở thành phố xinh đẹp, em rất trân trọng và biết ơn.

Nhưng cũng tháng 10, em hiểu lòng của một cô sinh viên luôn đau đáu, hướng về quê nhà – khúc ruột miền Trung. Bao nỗi lo lắng, niềm thương cho bố mẹ, em út ở nhà, cho biết bao số phận đang phải oằn mình đón bão.

Những hình ảnh hoang tàn, đổ nát vì tàn phá của thiên tai, những đôi mắt thảng thốt của người dân sau cơn bão, khiến em cảm thấy thắt lòng…



Hoàng Dung

Cảm xúc tháng Mười…

Hãy yêu đi khi mùa vừa rụng lá


"Ngô đồng nhất diệp lạc
Thiên hạ cộng tri thu"

Xưa. Thiên hạ nhìn thấy lá ngô đồng rụng, tự khắc biết Thu đã chuyển mình.Tháng 8 cũng đã về. Nắng đã nhạt màu hơn ngày hôm qua. Giữa những ngày lưng chừng chuyển mùa, lại thấy Phố xanh êm đến lạ.

Mùa thu, vốn dĩ chẳng là mùa của riêng ai. Thế nhưng, với âm nhạc và thi ca thì nó luôn gợi cho người nghệ sĩ biết bao cảm xúc bất tận. Một buổi chiều lãng đãng, ngồi nghe những ca khúc về mùa thu Hà Nội. Lại thấy nhớ da diết một con phố nhỏ, một sân ga nhỏ, một góc Hồ Gươm vương mang chiều thu. Lại thấy nhớ một nơi chẳng bao giờ thuộc về mình. Thu Hà Nội trong mắt tha nhân vẫn luôn đẹp như thế!


Mùa thu luôn là mùa dịu dàng nhất trong tất cả bốn mùa. Dịu dàng như chính một cô gái tháng Tám nép mình bên những cánh cúc nở vàng ươm trong một sáng chớm thu vừa nắng. Những cô gái sinh ra trong mùa thu, không rực rỡ và mạnh mẽ như những cô gái mùa hạ, họ dịu dàng, giản dị nhưng cũng ấm áp đến lạ kì. Những cô gái sinh ra trong mùa thu, giống như những bông cúc vàng tỏa hương trong nắng, nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ ngọt ngào cho lòng người đắm say. Và, nếu có thể, đừng ngại ngần nếu lỡ yêu một cô gái mùa thu!
Người ta cũng bảo, mùa thu là mùa để hẹn hò, mùa để lứa đôi kết tóc se duyên trọn đời bên nhau. Dường như năm nào cũng thế, mùa thu thường bắt đầu không bao lâu sau ngày Ngưu Lang - Chức Nữ trùng phùng. Phải chăng, đôi nhân tình ấy đã mở đầu cho những lời hò hẹn vào mùa thu? Cái mát nhẹ của nắng thu, cái trong xanh êm ái của trời thu phải chăng khiến lòng người muốn gặp gỡ, muốn hẹn hò? Hay là một cái nắm tay chiều ấm dưới sắc lá vàng rơi trong gió thoảng, khiến một trái tim cô đơn cũng chênh chao những thương nhớ?

Tháng Tám về. Có những nhớ thương đi qua rất lâu, tưởng chừng đã quên, tưởng chừng đã yên. Vậy mà trong một chiều muộn nắng, thấy những đôi tình nhân trẻ dắt tay nhau rảo bước trên phố lại thấy yêu thương ùa về. Thu đã về rồi đấy, mà yêu thương vẫn xa tới tận chân trời. Lời hứa ấy, liệu có phải đã xa quá rồi không? Mùa thu, gợi nhắc cho con người ta về những điều xưa cũ, và nó cũng khiến con người ta ao ước những hạnh phúc vẹn tròn hơn.


"Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương
Và em có nghe khi mùa thu tới
Mang ái ân mang tình yêu tới
Em có nghe, nghe hồn thu nói
Mình yêu nhau nhé...."



Và, nếu có thể, hãy yêu đi khi mùa vừa rụng lá... 
nguồn: mộc miên blog

Hãy yêu đi khi mùa vừa rụng lá

Tôi chào Tôi




“Tôi hồi nhỏ”,
tôi thực sự yêu bạn đó - yêu cái hình ảnh ngây thơ, trong sáng đó của bạn. “tôi hồi nhỏ” , bạn thấy tôi có khác trước nhiều ko, có hài lòng, hay căm ghét tôi.......

“Tôi hồi nhỏ” ơi, xin hãy nói với tôi rằn cố lên,sống thật với chính mình, sống đúng với con người mình,rồi 1 ngày nào đó sẽ thấy cầu vồng thôi...............

.............chỉ có bạn mới chưa từng làm tổn thương tôi, vì thế, tôi sẽ cố gắng sống thật tốt, sống vì bạn...........

"Tôi hồi nhỏ" ơi, giờ tôi phải làm sao giữa cuộc đời đầy những xấu xa, cám dỗ và đau đớn. Tôi phải tìm ai để học cách cứu vãn lấy tôi, lấy chính bạn...khi ngay cả những người tôi yêu quí nhất cũng gằn tay mà cắt vào tôi những vết thương đau nhói.

"Tôi hồi nhỏ” ơi, tôi sắp phải đi rồi, tôi sẽ đi về phía trước, ko quay lại nữa,tôi sẽ mang tiếng cười trong trẻo, ấm áp, vô tư mà bạn cho tôi đến cho mọi người, với những người tôi yêu quý nhất, tôi hứa...

"Tôi hồi nhỏ", chào bạn nhé!

note: Chi chi gà

Tôi chào Tôi

Nếu bạn yêu một người

Nếu bạn yêu một người, bạn phải biết trước rằng đó là hành động hạnh phúc gian khổ nhất trên cuộc đời này.

Nếu bạn yêu một người



Nếu bạn yêu một người, đừng yêu anh ấy vì những điều tốt đẹp. Không ai là hoàn hảo trên cõi đời này. Nếu bắt đầu bằng những điều tốt đẹp nhất, kết thúc khổ đau bạn sẽ tự nhận lấy!

Nếu bạn yêu một người, đừng trông mong vào sự thay đổi của người ấy. Khi nếu anh ấy thay đổi, liệu anh ấy có còn là người bạn đã từng yêu?

Nếu bạn yêu một người, bạn đừng nghĩ đến một người khác mỗi khi nước mắt rơi. Đó là thứ tổn thương sâu sắc nhất, nếu người ấy cũng yêu bạn.

Nếu bạn yêu một người, đừng bắt người khác phải chịu khổ đau vì bản thân bạn. Đừng bắt người ấy phải làm người thứ ba, đừng bắt người ấy tha thứ khi bạn ngoại tình hết lần này rồi lại lần khác, đừng bắt người ấy tin những lời nói bạn không có ý định làm. Điều đó chỉ chứng minh rằng trong cuộc tình hai người, chỉ mình người ấy yêu bạn.

Nếu bạn yêu một người, phải tập yêu thương chính mình trước. Bản thân không biết quý trọng bản thân, liệu bạn có đủ để người khác yêu thương mình? Yêu lúc này cũng chỉ là trận chiến không cân sức, chưa xuất binh cũng đã biết trước thảm hại như hoa sữa trắng rơi đầy mùa Thu.

Nếu bạn yêu một người, đừng suy nghĩ trong cuộc tình ấy ai yêu ai nhiều hơn. Đừng đòi hỏi ở người mình yêu điều không thể, và cũng đừng nên làm điều không thể ấy cho người mình yêu. Có cố gắng thì chắc chắn sẽ có mệt mỏi, có hoài sức thì sẽ có lúc phải dừng lại.

Nếu bạn yêu một người, đừng so sánh bản thân với một ai khác và cũng đừng so sánh anh ấy với bất kì ai. Lúc đó bạn chỉ thấy rằng sự thua thiệt của mình khiến bản thân phải cố chấp thay đổi để cuối cùng trở thành người con gái anh ấy không yêu, và những thứ anh ấy không hoàn hảo chỉ làm bạn trông mong sự thay đổi. Tôi đã nói gì về trông mong sự thay đổi của người mình yêu?

Nếu bạn yêu một người, đừng trông mong mình là duy nhất hay cuối cùng. Tình cảm cũng giống như nhà cao tầng vậy, càng cao chót vót càng dễ lung lay. Nhưng bạn đã thấy ai vì vài giây phút run rẩy trước gió mà đập bỏ cả tòa nhà?

Nếu bạn yêu một người, đừng trông mong anh ấy là cả thế giới của bạn và biến mình thành thế giới của người mình yêu. Thay vì đó bạn hãy trông mong mình là một góc nhà, một con đường quen, một quán cafe yêu thích của anh ấy. Làm cả thế giới của một người rất dễ khiến người ta choáng ngộp, say mê mà ngán ngẫm. Còn làm những điều đơn giản thân quen, có thể một ngày bạn sẽ gặp anh ấy ít hơn, nhưng cả đời ngày nào anh ấy cũng không thể sống thiếu bạn.

Nếu bạn yêu một người, hãy tập đừng đau buồn khi anh ấy khóc. Làm một người yêu của một người, điều tốt đẹp nhất có thể làm cho người ấy là biến thương đau đang hiện hữu thành giấc mơ tốt đẹp nhất, dù cho có phải khó khăn thương đau phải chịu thế nào.

Nếu bạn yêu một người, đừng để ý người khác nói gì, đừng bận tâm điều gì đúng sai,... Nếu bạn yêu một người, hãy cứ yêu anh ấy trong tình yêu của hai người như bạn sẽ yêu, và mãi mãi yêu...

- Gia Đoan -

Nếu bạn yêu một người

Nhớ...


Nhớ ơi là nhớ, nhớ da nhớ diết, nhớ cái nóng Sài Gòn, nhớ cơn mưa mỗi chiều Sài Gòn làm ngta luôn phải thủ một cái áo mưa trong cốp xe, nhớ hương chanh ngọt ngọt của Sài Thành, nhớ cả những chú xe ôm khổ sở chỉ đg cho mình đi tận 15 cây số. Nhớ đường Nguyễn Trãi lúc nào cũng tấp nập ng buôn kẻ bán, nhớ những shop hàng sale suốt ngày, nhớ cả những quán Yoghurt ăn xong lạnh hết cả ng, những quán xá bc vào đã điều hoà mát rươi. Nhớ lắm ý tiếng xe máy phóng nhanh xe gió lúc nửa đêm, hay sự ồn ào náo nhiệt của dân Quận 6 cho đến Quận Bình Thạnh. Nhớ những con đường dài ơi là dài mà đi đc 10m lại phải hỏi đường. Nhớ những giọt mưa ướt hết quần hết áo, lại chui vào rạp chiếu phim trú mưa...Nhớ cái giọng Sài Gòn nghe dễ thương mà chân thành. Nhớ cả tiếng hoa nữa, học đc mỗi chữ "Sài quá"...ko biết viết thế có đúng phiên âm ko:">:">

Sao mà nhớ những trưa nắng cứ đội trời thế mà lượn lờ sắp Sài Gòn, nhớ những chiều mưa nhỏ nhỏ đi trần còn hơn mặc áo mưa, nhớ cả tấm lưng ai dài rộng chắc chắn, muốn tựa vào ghê mà vẫn cách trở một cái áo mưa.. Vẫn muốn ngắm đằg sau ấy nên ko muốn chuivào áo mưa, cánh tay nào chắc chắn che cả mưa khỏi ướt trên đầu gối mình...

Phơi tấm lưng trần giữa nắng giữa mưa mà lại ko thấy lạnh hay thaýa nóng, hơi gió Sài Gòn phả lên mặt, sướt ngang qua vai, chạm nhẹ lên mí mắt, thấy yêu quá đi mất.... nhớ nhớ lắm.Nhưng thường mỗi ng nhớ lại hay trốn tránh, ko dám nghe bài hát về nó hay điều gì đó. Còn tôi nhớ, tôi muốn biết, muốn tìm hiểu, muốn lại đc trở về, đc sống, đc thưởng thức....Vị ếch nướng của anh nhà bếp miền Nam rất duyên và dễ thương, nếm lại vị chua chua ngọt ngọt yêu yêu của tiệm kem trộn duy nhất trong cả nước, muốn đc ăn lại cơm tấm, bánh ướt, bò lúc lắc mỗi sáng thức dậy... Và nhớ ơi là nhớ cái đường Sài Gòn...

Khi nào con lớn lên, con sẽ đến Sài Gòn, nhé, chờ con...Nếu có dịp chắc chắn con rất muốn sống ở Sài Gòn, cám ơn tấm lưng kia ngày cuối đã chở tôi đi chơi, cánh tay mạnh che hẳn cơn mưa bão trên đầu tôi, đột nhiên thấy bình yên lạm nhẹ nhàng thôi thì thế cũng đc, bàn tay ấm, muốn nhắm mắt vào và đứng như thế mãi...

Annie Possible

Nhớ...

+