Những mùa yêu đầu đẹp nhất tuổi thanh xuân

Hiển thị các bài đăng có nhãn Love Full. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Love Full. Hiển thị tất cả bài đăng

‘You Are The Apple of My Eye’ - chạm vào ký ức


Bộ phim dựa trên những trải nghiệm có thật của đạo diễn Cửu Bá Đao là câu chuyện đầy ắp những kỷ niệm ngọt ngào, đắng cay, xen lẫn tiếc nuối và có thể xảy ra với bất kỳ ai từng trải qua lứa tuổi học trò. 


Với mỗi người, thời học sinh là những hình ảnh rất khác nhau. Đó có thể là những trò nghịch dại vô tư, những hình bóng thân quen trong lớp học, những vết mực trên chiếc áo đồng phục hay mối tình đầu hồn nhiên. Đến khi tốt nghiệp và trưởng thành, những năm tháng ấy trở thành những ký ức mà mỗi lần nhắc lại đều gợi lên một nỗi nhớ da diết, cồn cào.

Hầu như ai cũng đều phải trải qua lứa tuổi học trò với bao ngô nghê, bồng bột. Đạo diễn người Đài Loan, Cửu Bá Đao, đã đưa những trải nghiệm của chính ông, nhưng cũng là của rất nhiều người, vào trong bộ phim You Are The Apple of My Eye - tác phẩm gây sốt màn ảnh Hoa ngữ năm ngoái.



Lấy bối cảnh ở Đài Loan vào năm 1994, You Are The Apple of My Eye (tên gốc là Những năm tháng ấy, cô gái mà chúng ta cùng theo đuổi) là câu chuyện về nhóm bạn thân gồm Kha Cảnh Đằng, Lão Tào, Bột Khởi, Cai Biên, A Hòa trong những năm tháng cấp ba cùng thích cô bạn cùng lớp xinh xắn và học giỏi - Thẩm Giai Nghi. Trong nhóm, Kha Cảnh Đằng là học sinh cá biệt và bị xếp lên ngồi phía trước Thẩm Giai Nghi để cô kèm cặp. Một hôm, Cảnh Đằng chịu phạt thay cho Giai Nghi và từ đó, cô nữ sinh ưu tú bắt đầu giúp đỡ chàng nam sinh cá biệt học hành tử tế hơn.




Các nhân vật chính của "You Are The Apple Of My Eye".



Từ những buổi học chung, những cảm xúc kỳ lạ giữa Giai Nghi và Cảnh Đằng bắt đầu nảy nở. Họ giữ mối quan hệ thân thiết, có phần mập mờ tới lúc lên đại học. Mặc dù Cảnh Đằng nhiều lần tỏ tình nhưng Giai Nghi vẫn chỉ im lặng. Những năm tháng ấy cứ thế trôi đi cho tới khi họ trưởng thành và có những lựa chọn riêng cho tương lai…

Nội dung của You Are The Apple of My Eye khá đơn giản và tưởng như có thể thấy ở bất kỳ bộ phim tuổi teen nào khác. Trong suốt chiều dài phim cũng chẳng có cao trào nào lên tới đỉnh điểm để khiến người xem phải hồi hộp, băn khoăn. Đường dây câu chuyện cũng không có gì đặc biệt nhưng chính cách kể tinh tế của đạo diễn Cửu Bá Đao đã đánh thức những ký ức được lưu giữ trong tâm hồn mỗi người. Mỗi nhân vật, mỗi câu chuyện, tình tiết trong phim như khiến chúng ta nhớ lại chính mình ở những năm tháng xưa kia.

Vết mực trên áo, những cái ngáp trong giờ chào cờ dưới sân trường, những bài giảng đều đều, những câu chuyện ma nhảm nhí, những câu hỏi, thắc mắc ngây ngô, nụ cười trong veo của cô gái bàn dưới… tất cả đều giống như những trang nhật ký học trò đang được lật lại một cách từ từ khiến ta có cảm giác bồi hồi, xao xuyến. Giai đoạn cấp ba chỉ kéo dài 3 năm nhưng đó có thể coi là thời gian tuyệt vời nhất, ác mộng nhất, ngọt ngào nhất của bất kỳ ai. Nụ hôn đầu, mối tình trẻ con, những hành động điên rồ, ấu trĩ đều có thể xảy ra trong những năm tháng ấy.




Ai cũng có một thời tuổi trẻ trong trẻo, thơ ngây.

You Are The Apple of My Eye dẫn dắt người xem qua lời kể của anh chàng Kha Cảnh Đằng cùng những lời độc thoại rất gần gũi như “Ở cùng một độ tuổi, những cô gái thường già dặn hơn các chàng trai” hay “Đứng trước người con gái mình thực sự thích, chúng ta đều trở nên ngốc nghếch”. Bên cạnh đó, phần đối thoại giữa các nhân vật cũng rất chân thật. Khi Kha Cảnh Đằng nói với Giai Nghi: “Những bài toán này chẳng giúp ích gì cho cuộc đời cả. 10 năm sau, kể cả tớ không biết ‘Log’ là gì thì tớ vẫn có thể sống tốt. Vậy tại sao cậu còn học hành chăm chỉ làm gì?”, cô nữ sinh ưu tú đáp lại rằng: “Vốn dĩ cuộc đời có nhiều việc làm chẳng mang lại lợi ích gì mà”.

Thời gian trong phim kéo dài từ năm 1994, khi các nhân vật học năm cuối trung học, tới năm 2005, khi tất cả đều trưởng thành. Từng chi tiết, bối cảnh đều được đạo diễn Cửu Bá Đao thực hiện rất chi tiết, tỉ mỉ. Ở thời điểm 2001, trong phân đoạn một nhân vật của nhóm 5 người đi du học, nếu người xem để ý kỹ sẽ thấy ở hậu cảnh có poster của các bộ phim thời kỳ này như Ngọa hổ tàng long, Trân Châu cảng hay Cối xay gió đỏ. Những tiểu tiết này đều góp phần làm nên sự tinh tế trong cách xây dựng của đạo diễn.

Ngoài ra, You Are The Apple of My Eye còn chân thực bởi những chi tiết lịch sử có thật được cài cắm vào phim như sự kiện nhóm nhạc Air Supply tới Đài Loan biểu diễn năm 1994 hay trận động đất kinh hoàng ở Đài Bắc vào ngày 21/9/1999. Không những vậy, đạo diễn Cửu Bá Đao còn hài hước nhắc tới những ngôi sao phim khiêu dâm Nhật Bản như là một phần ký ức của nhân vật Kha Cảnh Đằng - cũng là nguyên mẫu của chính ông.

 


Những vết mực lưu giữ trên chiếc áo trắng đồng phục.

Thời gian luôn trôi đi thật nhanh và chẳng mấy chốc, những đứa trẻ đều trở thành người lớn. Nhưng xét trên một khía cạnh nào đó, ở mỗi “người lớn” vẫn luôn tồn tại phần “trẻ con”, dù ít hay nhiều và luôn chực chờ để phát tiết ra khi có cơ hội. Bỗng một ngày đi trên đường được gặp lại những người bạn cũ xưa kia, hay mối tình đầu của tuổi học trò, ký ức sẽ biến chúng ta trở lại thành con người của những ngày tháng cũ, dù chỉ trong một khoảnh khắc. Cảm giác ấy đủ để ta có thể gọi tên kỷ niệm, đủ để ta nhớ được rằng ngày xưa mình đã yêu – ghét – khóc – cười thế nào. Những gì mà các nhân vật của You Are The Apple of My Eye đã trải qua, cũng là những chính là những trải nghiệm đối với rất nhiều người.

Tình cảm giữa Cảnh Đằng và Giai Nghi trong phim được khắc họa một cách trong trẻo, thô sơ, trong sáng và đẹp đẽ như chính lứa tuổi học trò. Mối tình đầu với nhiều bối rối, ngờ nghệch nhưng luôn để lại ấn tượng sâu đậm nhất. Nó đến một cách tự nhiên, bất ngờ và trôi đi cũng thật chóng vánh để rồi khiến ta cứ phải đi tìm lại với bao tiếc nuối. Chỉ có tình yêu tuổi học trò mới tạo nên được những màn tỏ tình “đánh đố” nhưng lại mang nhiều ý nghĩa.

Câu “You Are The Apple of My Eye” mà Kha Cảnh Đằng dành cho Thẩm Giai Nghi được bắt nguồn từ đại văn hào Shakespeare. “Apple” ở đây có thể hiểu là “con ngươi” của đôi mắt và khi một người được ví như vậy thì có thể hiểu rằng lời tỏ tình này chính là một cách biểu đạt khác đi của câu nói truyền thống “I love you so much”.


Nguồn: Vnexpress

‘You Are The Apple of My Eye’ - chạm vào ký ức

Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không?

Cơn mưa chiều qua dữ dội như lời chia tay tạm biệt mùa hè. Anh đã thấy sớm nay nước đọng vài hạt trên nhánh lá, nắng vàng ươm cuộn mình lăn trên những con đường còn in dấu vết của mưa. Có mái tóc ai dài đi ngang qua phố nhỏ, váy xanh nhạt và giày xanh nhạt, như mùa thu nhẹ đến lạ kỳ. Anh chợt nhớ cô gái nhỏ anh yêu, cô gái lúc nào cũng cười buồn như chút nắng còn ít ỏi khi mùa sang, cô gái của tháng chín năm nào vẫn nắm tay anh thật chặt mỗi khi qua đường.

Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Anh vẫn nhớ em mỗi lần ngang qua quán cà phê cũ, góc bàn quen nơi chúng ta thường hò hẹn. Em giống con mèo nhỏ ngoan hiền thích kem socola, những viên kem ngọt lành đăng đắng như mối tình đầu em vẫn kể. Bạn anh vẫn hỏi anh rằng có thấy buồn mỗi lần như thế, anh chỉ cười vì anh hiểu, trái tim nào cũng ít nhiều chịu một lần tổn thương, để khi đến với người sau, nó nhẹ nhàng, cẩn thận với những tin yêu đủ đầy. Anh không trách em đâu, vì cô gái nhỏ anh yêu yêu anh nhiều hơn quá khứ của chính mình.


Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Anh vẫn nhớ những ngày em ngồi sau nghe anh kể chuyện đời, đi lang thang qua từng con đường nhỏ, an nhiên. Thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, vậy mà tại sao nỗi nhớ của anh vẫn cứ vẹn nguyên như vậy, vẹn nguyên đến mức anh vẫn có cảm giác em đang ngồi cạnh anh nơi quán quen, nơi góc phố, vẫn như đang nghe tiếng em khe khẽ một giai điệu sai lời. “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ …”

Tháng Chín năm nào, có cô gái nhỏ đố anh vì sao lá bàng lại vàng khi mùa thu đến. Lá bàng đỏ lìa cành như lời chia tay của tình yêu, khi trái tim còn cháy đượm thương yêu mà phải rời xa nhau mãi mãi. Em bảo anh ngốc nghếch, lá bàng đỏ như màu đỏ tình yêu, vì mùa thu là mùa cưới, là mùa yêu thương đong đầy.

Anh hẹn em một tháng Chín xa xôi, ngày em là cô dâu váy trắng dài xinh đẹp, anh vest đen cười trong hạnh phúc lứa đôi. Anh mong chờ một mùa yêu ngọt ngào và nhẹ nhàng trong những lời chúc phúc. Anh ghen tỵ với niềm vui của người khác, nhìn gia đình người ta tay trong tay yên bình đến khát khao.

Anh ngóng chờ một tháng Chín xinh tươi, sau bao bão giông anh trở về tổ ấm, có vòng tay em luôn mở rộng đón chờ. Nhưng cô gái anh yêu lại chẳng còn đợi chờ anh được nữa. Em đi, một tháng Chín héo mòn trong vàng đỏ của đất trời. Em đi, anh nhớ đến nao lòng một bóng hình quen thuộc, một giọng nói quen thuộc, một cử chỉ thương yêu. Em đi, giữ vẹn tình yêu của hai đứa mình, giữ vẹn trái tim còn thổn thức trao lại cho anh.

Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Em còn nhớ sắc vàng buồn giữa trời xanh năm ấy?

Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Em còn nhớ câu nhắn anh chờ em dưới tán bàng lá đỏ?

Tháng Chín bao lần đến, mà sao em chẳng thể trở về?


Anh thương em, người con gái yêu anh trọn một kiếp làm người... Anh thương em, thương tháng Chín em đi...

- blog zing- oke em ve di

Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không?

Tình yêu và không tình yêu



Yêu một người là một chuyện, lựa chọn ở bên một người lại là một chuyện khác. Tình yêu là chuyện của hai người, còn hôn nhân thì không phải, có lẽ bởi vậy mà có những người yêu nhau cuối cùng cũng không ở bên nhau.

Bởi vì cuộc đời của chúng ta đã trải qua những chuyện khác nhau, nên đứng trước tình yêu chúng ta cũng có những lựa chọn khác nhau. Có người lựa chọn tình yêu là tất cả của đời mình, còn có người thì không, có người lựa chọn tình yêu mà từ bỏ tất cả, cũng có người không, không có nghĩa là không yêu, không có nghĩa là yêu không đủ, mà là một số người sống theo cảm tính hơn một số khác.Bởi vì cho đến cuối cùng, chúng ta đều sống trong hiện thực và biết rõ rằng tình yêu chẳng phải thứ vạn năng gì. Trong cuộc đời dài đằng đẵng này, có lẽ thứ mà chúng ta cần không phải là một tình yêu nồng nhiệt, mà là một người có thể cùng yên ổn đi đến cuối đời.

Có người nói chỉ tới khi đứng trước tình yêu mới biết, rốt cuộc chúng ta sẽ chẳng còn lý trí gì. Có lẽ không phải, mà là có người lựa chọn sống theo tiếng gọi của trái tim mình, còn có người thì không. Bởi vì chúng ta biết rõ, một khi chúng ta coi tình yêu là tất cả, chúng ta sẽ không còn đường lùi, một người ra đi, thế là hết, mang theo cả một bầu trời và một trái tim…

tình yêu và không tình yêu

Có những người sống chết lựa chọn một thứ tình yêu vốn không phù hợp với mình, gọi là thế nào đây? Dũng cảm một cách dại khờ? Có lẽ là dại khờ. Tuổi còn trẻ chúng ta quá dại khờ và quá cảm tính, yêu và chỉ biết yêu, không biết đến phù hợp, không biết đến sau này, nhưng có những cuộc tình, bắt đầu vốn đã là một sai lầm. Dũng cảm theo đuổi một thứ tình yêu sai lầm thì gọi là gì đây? Bởi vì cho đến ngày sau, chúng ta sẽ mất hết niềm tin vào một thứ gọi là tình yêu…Đời này, ai vì thất bại trong chuyện tình mà trở nên dũng cảm? Có chăng là càng khiến chúng ta sợ hãi thứ gọi là tình yêu mà thôi.

Chưa từng thực sự biết đến đau khổ của tình, thì tuổi còn trẻ có lẽ chúng ta sẽ lựa chọn tình yêu. Nhưng một khi biết yêu một người bằng tất cả những gì mình có mà cuối cùng không có được, thì có lẽ, một đời chúng ta sẽ chẳng bao giờ còn có dũng khí để theo đuổi một thứ tình yêu long trời lở đất nữa….

Moctieungu’s tumblr

Tình yêu và không tình yêu

Bởi vì yêu!

Không phải không có người quan tâm, mà chỉ là sự quan tâm ấy không đến từ người mình muốn. Không phải là vô duyện không có người yêu, mà chỉ là tình yêu ấy không đến từ người mà mình muốn, cho nên không cần, cho nên không thể hồi đáp

màu yêu đầu


"Đi làm mệt, nhớ ăn uống đầy đủ"

”Trời mưa đấy, ra đường nhớ cầm dù theo”

”Trời lạnh lắm, nhớ mặc áo khoác nhé”…


Bởi vì yêu





Tất cả những sự quan tâm ấy, vẫn không bằng được sự hờ hững của người mình mình muốn yêu. Chỉ thấy người ấy thật tốt, nhưng cũng không vui vẻ gì, không yêu nên hờ hững, hai chữ thôi, "biết rồi", xin đừng quan tâm nữa, cái cảm giác ấy đôi lúc khiến con người ta cảm thấy tội lỗi và nặng nề lắm…

Bởi vì không yêu, nên không cảm động, và bởi vì yêu, nên sự hờ hững ấy mới khiến cho mình đau lòng. Ngọt bùi đắng cay, vẫn chấp nhận, người ta vô tâm, cũng vẫn không dứt được, vì người ấy mà buồn, vì người ấy mà rơi nước mất, vẫn chấp nhận.

Nhưng đời là thế, là vòng luẩn quẩn của người tổn thương ta và ta tổn thương người, vì không yêu nên tổn thương người khác, thì cũng vì yêu người khác mà bị tổn thương, nhưng chúng ta có thể làm dược gì? Tình yêu thì vô lý lắm, người ngoài cuộc thì luôn biết người trong cuộc nên sống thế nào, nhưng họ lại không biết rằng đôi khi không phải là người trong cuôc u mê, mà là họ tình nguyện lựa chọn.

Ai rồi cũng thế, đời nào rồi cũng vậy, sẽ luôn có những người bỏ rơi ta, và cũng sẽ luôn có những người bị ta bỏ rơi mà thôi…

Moctieungu-tumbrl




Bởi vì yêu

Bố ạ, với con, bố là một anh hùng.



Đây có thể là bức thư thứ 2 con gửi bố nhưng chắc chắn không phải con chỉ muốn viết có mỗi 2 bức thư để gửi bố thôi không. Hôm qua con gặp bố. Bố bơ phờ hơn nhiều, ánh mắt lấp lánh đã nhuốm màu thời gian, vầng trán đã nhiều dần lên những nếp nhăn kể từ lần trước con gặp. Con cứ lớn lên từng ngày mà quên mất rằng, ở đâu đó, bố cũng già đi từng ngày.

Mẹ hay thường ra thăm con. Dù có thời gian đánh gục như thế nào chăng nữa người phụ nữ luôn biết cách giữ gìn cho mình một nhan sắc trời phú khó phai dần theo năm tháng. Nhưng với bố thì không. Mỗi một nếp nhăn thêm trên mặt làm con tỉnh cả người. Bố cho tiền rồi bảo " Mấy năm nay kinh tế khó khăn đi nhiều rồi, con chi tiếu cho hợp lý nhé". Con cúi mặt, chẳng biết nói làm sao. Mẹ vẫn ngày ngày điện thoại khuyên nhủ là phải chi tiêu có chừng mực một chút, rằng là bố mẹ già rồi, kinh tế mọi thứ ngày càng khó khăn hơn. Thế mà chỉ một câu nói của bố con mới thấy được, uh bố mẹ già thật rồi. Mọi thứ khó khăn trước mắt mà con còn chưa giúp được gì bố mẹ cả. Nếp nhăn của bố là minh chứng hùng hồn cho thời gian, cho suy nghĩ, cho một người trụ cột cho gia đình, cho bao nhiêu lo toan mỗi buổi sáng thức dậy. Và chừng ấy nếp nhăn hơn bất cứ điều gì lại làm con tự nhủ phải cố gắng hơn nữa. Con không quen với việc nhìn thấy bố mẹ khắc khổ hơn từng ngày, không quen với việc nhìn những nếp nhăn đó ngày càng nhiều thêm. Để chống lại những cái "không quen" đó con chỉ có thể làm việc và học hành chăm chỉ ngày một nhiều thêm thôi.

thư con gái gửi cho bố

Con biết bố mẹ vẫn không thích cho con đi làm sớm, không muốn con thức khuya dậy sớm, không muốn con lăn ra học, lăn ra làm để rồi chẳng có thời gian mà nghỉ ngơi. Con không cho đó là khổ, bố ạ. Con nghĩ là như thế là tốt cho con khi rời xa bố mẹ, con sẵn sàng chiến đấu với cuộc sống này để có được cái con muốn, làm việc con thích và dành tình yêu cho bố mẹ con. Vì hơn bất cứ điều gì những gì con làm hiện nay đã dạy cho con rất nhiều bài học đường đời mà bố mẹ không biết, mà bố đã từng bảo con phải tự đứng trên đôi chân của con và chạy, những bài học bố đã để đời dạy cho con. Nó quật con xuống, những lúc chẳng có ai bên cạnh, nó chống con dậy bằng bàn tay mạnh mẽ của thời gian rồi lại quật con không thương tiếc xuống đáy cùng của một cái vực sâu. Đã có lúc con phải tự bò lên, lổn nhổn bằng sức lực của con, bằng niềm tin của bố và bằng những gì con yêu quý, đam mê và bằng cố gắng của con. Nếu là bố, bố sẵn sàng đưa tay đỡ con lên nhưng con biết là rồi có ngày con sẽ phải đưa tay đỡ lấy em con. Con còn người để bảo vệ, thay bố mẹ nuôi em. Và chừng nào còn người để ta bảo vệ và chở che thì ta sẽ trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.

Dù cho kinh tế có như thế nào, dù cho mẹ có nói hằng ngày về việc tiền bạc thì con biết bố mẹ vẫn luôn là người không bao giờ để con phải thiếu thốn hay không bằng bạn bằng bè ở bất cứ điểm gì. Và bố là một người bố tuyệt vời. Con có tất cả những gì con muốn, bố ạ. Vòng tay bố mẹ, tình yêu thương của mẹ, sự chở che của bố, sự an ủi và niềm tin của em, mọi thứ con cần. Ánh mắt bố đặt vào con một niềm tin, trên hết là điều con giàu có nhất.

Con là đứa con gái lì lợm, bướng bỉnh, lại còn ngang như cua. Bố chẳng thét cũng phải gằn giọng lên mắng nhiều lần mà vẫn cứ 1 mình 1 ý, 1 mình một đường để đi. Thế nhưng không như nhiều người đàn ông khác lấn át hết ước mơ và đam mê của con cái mình, bố vẫn mắng và vẫn lẳng lặng theo sau từng bước chân con và hơn hết là đặt vào con một trái tim biết yêu thương và một niềm kiêu hãnh được là con của bố. Niềm tin đấy đã giúp con đứng thẳng và bước lên phía trước.


Mỗi lần nghĩ đến bố, con lại như thấy một dáng người mảnh, gầy gầy, bước lầm lũi đằng trước và có con, có em, có mẹ theo sau. Dáng người đó luôn tạc trong con một hình tượng sâu đậm nhất, một người cha luôn hy sinh và yêu thương gia đình nhỏ. Bố ạ, với con, bố là một người hùng. Như Captain American vậy, tay không bắt giặc, kiên cường như vậy.

Dù cả thế giới sụp đổ hết, con vẫn biết rằng có bố, có mẹ, có em vẫn luôn tin ở con như một người chị đầu, như một người chưa hẳn đã làm được việc gì to tát nhưng chắc chắn sẽ là một con người kiên định, thẳng bước lên phía trước. Ai có được bàn tay anh hùng của bố đặt lên vai mà không thể trở thành một anh hùng tý hon được cơ chứ?:)

Yêu bố,

Nhiều, rất nhiều,

Con gái rượu.


Annie possible

Bố ạ, với con, bố là một anh hùng.

Yêu là gì?

tình yêu là gì


Nhiều người gắng hỏi tôi, tôi đã yêu bao giờ chưa? Tôi cười bảo họ, yêu là gì. Vậy là họ bảo tôi rằng, có lẽ tôi chưa yêu bao giờ.

Có nhiều lúc tôi cũng tự hỏi bản thân mình, liệu mình đã từng yêu hay chưa. Và có lẽ là chưa.

Tôi không hiểu với bạn, người đang hỏi tôi câu ấy nghĩ gì về tình yêu, còn đối với tôi, tình yêu là một thứ rất thiêng liêng và không thể dùng hết lời nói để miêu tả nó.

Yêu là khi bạn ở bên một người, cảm thấy vô cùng bình yên và thoải mái.

Yêu là khi bạn ở cạnh một ai đó, mà chẳng cần đeo hết tấm mặt nạ này tới tấm mặt nạ khác, chẳng cần diễn bất kì vai diễn nào. Khi đó, bạn thật sự trần truồng theo đúng nghĩa của nó về cả tâm hồn lẫn thể xác. Và cũng khi đó, người yêu bạn hay đúng hơn là người bạn yêu, chấp nhận nó, yêu thương nó, nâng niu nó và trân trọng nó hơn cả sinh mệnh của anh ta hay cô ta.

Yêu là cảm giác ấm áp. Khi bạn nằm gọn trong vòng tay của ai đó, không cần ôm quá chặt, chỉ là một cái ôm hững hờ, nhưng trái tim bạn như thể được lấp đầy. Bạn biết nó được lấp đầy bằng gì không? Chính bằng cái mà bạn gọi là hạnh phúc đấy.

Còn vô vàn điều nữa, nhưng yêu với tôi, thiêng liêng, cao quý và vô cùng xa xỉ.

Thế nhưng, với vài người yêu lại vô cùng rẻ mạt, họ ban phát khắp nơi, ném tung tóe và coi tình yêu là mỏ quặng lộ thiên và chẳng bao giờ cạn. Họ chẳng hề biết, đấy chính là họ đang rẻ mạt chính mình. Bản thân họ, quá dễ dàng được thỏa mãn. Chỉ vài câu nói ngọt, vài lời đường mật, họ lại yêu, yêu như thể chưa bao giờ được yêu, yêu như thể tình yêu là không khí, không hít vào thở ra trong bầu không khí tình yêu thì họ không chịu đựng được.

Ôi, yêu. Tôi thấy đáng thương cho họ. Kẻ đáp trái tim và tâm hồn mình cho một người không trân trọng nó. Nói thật, yêu là cái mẹ gì khi mà bạn yêu đương, rồi sau đó, vì một thằng hay một con chết tiệt nào đó, bạn phải thay đổi, bạn phải trưng diện, bạn phải chuyển thể loại nhạc ưa thích từ rap, hiphop hay nhạc vàng nhạc đỏ sang thứ nhạc trữ tình, sến súa. Bạn phải ăn mặc lòe loẹt, trưng diện như một con búp bê để được lòng cái người mà bạn gọi là người yêu mình. Rồi còn gì nữa nhỉ, bạn phải thế này, phải thế kia vì người yêu mình. Ôi, tôi thề là đấy không phải là tình yêu. Nếu là yêu, thì anh ta hay cô ta yêu bạn khi bạn là chính bạn, đau xót khi bạn không còn là chính bạn, chứ chẳng phải biến bạn thành mẫu người lí tưởng như anh ta hay cô ta vẫn muốn.

Yêu là thứ người ta không dễ gì nhặt được, nhưng đôi khi, người ta lại vô tình nhặt được tình yêu ở vệ đường hay gần một bãi đổ rác. Tình yêu lạ lùng lắm. Tình yêu cũng cao quý và xa xỉ tới tột cùng.








Hôm nay vô tình đọc được ở đâu đó vài dòng nhận xét về tình yêu của giới trẻ hiện nay. "Tình yêu" của các bạn trẻ đang dần dần bị tầm thường hóa. Có phải hay không vì con người đang sống quá vội nên cũng cần yêu nhau vội vàng. Đối với tình yêu, họ vồ vập, họ sồn sồn, họ vội vã, và họ cũng cả thèm chóng chán.

Tình yêu là dần dần nhấm, ăn từng tí từng tí một. Hẳn là sẽ vô cùng thú vị.

Như Nhiên

Yêu là gì?

+