Thôi, làm bạn nhé
Có lẽ nhiều năm về sau nữa, chúng ta cũng không thể nào quên được những gì đã cùng nhau trải qua…
15 tuổi, chúng ta còn quá non dại. Bên nhau mỗi ngày nhưng chẳng mảy may nhận ra tình cảm của đối phương và những rung động chôn chặt trong tìm mình.
15 tuổi, chúng ta còn quá thơ ngây. Vì sợ sệt quá nhiều điều, vì quá sợ mất đối phương nên nói câu thích nhau thật sự là một thử thách quá lớn.
Mọi chuyện trôi qua nhanh tựa như một giấc mơ, bừng tỉnh để nhận ra lúc bấy giờ đều đã quá muộn…
Hối tiếc ? Nếu nói không hối tiếc thì thật sự là nối dối.
Nhưng, chúng ta, ít ra là đã từng có nhau trong những trang ký ức đầu đời của mình,với-danh-nghĩa-tình-bạn, đó là những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất mà mãi mãi chúng ta cũng không thể nào tìm lại được…
Đôi khi tớ tự hỏi, như vậy có được gọi là mối tình đầu không ? Vì , đã từng ở bên cậu nên tớ thật sự chẳng muốn dành mối tình đầu tiên cho một chàng trai nào khác nữa…
Đôi khi tự hỏi, nếu lúc ấy cậu nói thích tớ, thì bây giờ chúng ta sẽ như thế nào ? Nhưng chẳng có câu trả lời nào thoả đáng, vì những điều chúng ta mơ mộng thường đẹp hơn những gì diễn ra trong hiện thực…
Thôi, làm bạn nhé. Bạn tốt của nhau, mãi mãi, được không?