Dù ghét, mình vẫn nhớ mối tình đầu...

Dù ghét, mình vẫn nhớ mối tình đầu...

Con gái ngây ngô lắm. Cho dù có cố tỏ ra cứng rắn, kiêu kì! Rồi thì cuối ngày cũng chui rút trong cái ổ của mình mà kêu khóc. Đặc biệt là nỗi thương nhớ tình cũ...


Làm sao mà quên cho được cảm giác vượt qua cái tôi to đùng rồi gật đầu cho người ta cơ hội. Làm sao mà quên cho được cái chạm tay đầu tiên để thấy đôi tay mình bé nhỏ như thế nào. Làm sao mà quên đã từng nhận ra bao lâu nay thấp thỏm là vì mình cần chở che lắm rồi.

Mối tình đầu, không hẳn là người đầu tiên chạm môi, cũng không là người đầu tiên ngủ chung giường. Mối tình đầu có thể là người thứ ba, thứ tư. Nhưng lại là kỷ niệm mãnh liệt nhất khắc sâu vào tâm hồn. Là thứ tình khiến cho con người ta lần đầu chạm đến đã biết là yêu, là dai dẳng, là đau thương, là ngoáy sâu tâm hồn những vết cứa chậm liền da. Chỉ khi nào thấy đã thực sự là yêu, lồng ngực đã mở hết cỡ đón nhận thứ tình mới một cách thanh khiết nhất. Ví như có thể vì tình mà mạnh mẽ như trăm gã đàn ông rồi bất chợt yếu đuối như ngàn mụ đàn bà... Đó mới gọi là tình đầu.


Mối tình đầu của tôi, như một cơn đau đầy mê sản, như thuốc tê đã quá liều trái khuấy làm đầu óc lâu lâu lại hoang tưởng rằng nó vẫn mang theo một thứ vị ngọt ngào. Trong mối tình ấy, con gái bướng bỉnh như một đứa trẻ, dù thích mê mệt cây kẹo to vẫn ngúng ngoảy làm trò để không cần phải thưa dạ. Hay đúng hơn là trở về với thời dậy thì luôn cố làm trái với những gì người khác muốn. Thế là dù tình đầu có năn nỉ, có giận hờn thì một tiếng "anh" cũng không thể chui tọt ra ngoài đầu lưỡi.

Vậy mà hôm nay, khi đã gọi nhau là tình cũ, em mặc nhiên gọi anh như một người đã xa. Có lẽ vì em biết anh sẽ không nghe thấy tiếng tim em đập rộn ràng khi nhắc về anh, về những chuyện hai đứa mình dù thời gian đôi khi tưởng chừng như đã thắng cuộc. Nhưng tình đầu nó vậy đấy, dai dẳng, chẳng biết tự trọng mà đeo bám tâm hồn. Để đôi lần rảnh rỗi, cô gái từng là của anh lại nhớ về bao nhiêu đoạn ký ức đứt đoạn dù chỉ là cái vuốt tay, chạm má. Có lẽ bởi vì em chắc rằng anh sẽ không bao giờ để tâm đến em nữa nên với riêng lòng mình, em có thể tuôn trào như mưa.

mối tình đầu của tôi


Dù cho lý do chia tay có là gì đi nữa, trong ký ức của cô gái, mối tình đầu càng theo năm tháng, càng chỉ còn lại những kí ức vui. Con gái khờ, chỉ nhớ những thứ muốn nhớ, còn bao nhiêu thứ tỉ tê đại loại như anh đã bỏ rơi cô ấy giữa trời mưa gió như thế nào, quên đã lâu không vòng tay qua eo cô ra sao, vờ như không hề quen biết chỉ để nhắn tin cho một- thằng bạn- đang sửa giúp cái điện thoại... nàng cũng chấp nhận quên bén một cách tự nhiên như chưa hề có trên đời. Đợi qua một độ thời gian đi, hỏi lại nhau, vì sao nàng chia tay tình đầu, người ấy tệ hại ra sao... chắc cô cũng chẳng còn nhớ. Thế mà hỏi đến người ta chọc cô vui cười thế nào, cả hai đã tay trong tay đi tới những đâu, cùng nhau dành dụm đàn heo đất để mua cùng một món đồ đôi như thế nào, cô gái có kể đến sáng mai cũng vanh vách thuộc lòng. Vậy đấy, con gái ngốc! Hỏi sao không ghét mình vẫn nhớ mối tình xưa.




Mối tình đầu luôn đẹp. Đẹp là bởi vì chẳng ai thèm nhớ tới bao nhiêu đau thương phía sau, mà đầu óc chỉ toàn mụ mị biết bao là hình ảnh đẹp đẽ chỉ hai người mới có. Vô tình, mối tình đầu trở thành liều thuốc giảm đau cho bất cứ ai khi chạm tiếp một đau thương trong cuộc sống. Họ nhớ đến, tự mân mê rồi tự an ủi mình "nhìn đó, đâu phải mình chỉ có những ngày ảm đạm thế này đâu!" Cũng hay! Nhưng đã trở thành liều thuốc, có nghĩa là cô gái vẫn còn tin, tin và nhớ. Thế nên cho dù sau này đã có thêm mối tình khác trắc trở hơn, đau thương hơn hay là đẹp đẽ hơn, bền bĩ hơn gấp nhiều lần. Thì trong đầu óc cô vẫn không từ bỏ được mối tình đầu, dù cho nó hiện tại chỉ được đứng ở vị trí "gợi nhớ những thói quen", gợi nhớ kỉ niệm chứ không phải là hình thù của chính chàng tình đầu. Cô sẽ cố gắng thu xếp cho ổn thỏa để có thể nhét thêm vào ký ức những vui buồn cùng tình mới chứ chẳng thể nào chọn cách vứt bỏ kỉ niệm với tình đầu. Dù là bỏ nó cho chật ních rồi quăng vào ngỏ ngách nào đó sâu hoái trong tiềm thức thì vẫn cứ để đó, như một thói quen.

Bởi thế, bao nhiêu đoạn buồn vui với tình đầu đều có những ma lực mạnh mẽ. Con gái càng khó tính, càng giả vờ mạnh mẽ lại càng khó quên tình đầu.

Chẳng hiểu bản thân ra làm sao nữa. Dặn được mình câu cứng rắn: "Dù cho chiếc bình hoa có vừa ý đến mấy nhưng khi đã vỡ thì mãi mãi vẫn chỉ là bình hoa nứt, vết sẹo không thể che lấp được" thì tim đôi khi lại cứ mềm nhũng ra đến lúc cô đơn lại chống chế: "Tính ra ngày xưa mình cũng đã từng vui". Vậy đấy, tim con gái khờ, cứ bắt nhớ nhau điên cuồng rồi giả vờ không hay biết. Bắt bản thân sống thật với lòng nhưng cũng có thật được hết đâu. Bởi cảm xúc đôi khi nó đến, trỗi dậy mãnh liệt bởi những thứ tưởng chừng như đã quên.....

Tình đầu, có lẽ chỉ là quá khứ, ghét mình vẫn nhớ mối tình đầu! Cho dù chúng chỉ còn là kỷ niệm....





Chắc hẳn khi hiểu hết nguồn cơn trong cô, anh sẽ ghen đấy tình mới ạ. Mà biết làm sao bây giờ, con gái đa cảm nó vậy. Nhưng hơn ai hết, nó hiểu: "Tình đầu chỉ là những mối tình dang dở", đẹp đấy nhưng chỉ là ký ức, còn anh mới chính là trang sách tiếp theo mà cô muốn lần mở!

Dương - Guu.vn



Read more: http://tapchi.guu.vn/myguu/Christine.kyo/du-ghet-minh-van-nho-moi-tinh-dau-0CIMzdV5Iqa1R.html#ixzz39f7YfF9H





0 nhận xét:

Đăng nhận xét

+