Bài hát gửi cô bạn ngồi cùng bàn!

Bài hát gửi cô bạn ngồi cùng bàn!

Bạn có nhớ những ngày tháng đi học đã từng “để ý” đến ai đó trong lớp không? Và bây giờ, dù đã bước qua những năm tháng nhiều bồng bột nhiều mơ mộng ấy, mỗi lúc nghĩ lại, bạn có tưởng tượng ngay ra bóng dáng "đã - từng - rất - đặc - biệt" ấy không?



Ca khúc: BẠN CÙNG BÀN
Thể hiện: Lão Lang
*****






Ngày mai bạn có nhớ cuốn nhật kí ngày xưa bạn viết?
Ngày mai bạn có còn nhớ hồi xưa bạn rất hay khóc nhè?
Các thầy cô đã không còn nhớ cô trò nhỏ không thuộc bài hồi xưa,
Mình cũng ngẫu nhiên mở lại album ảnh cũ mới nhớ lại cô bạn cùng bàn hồi đó.



Nghe mấy câu đầu tiên của bài hát Bạn cùng bàn này, tôi chợt nhớ lại hồi cấp 3 của chính mình, và nhớ ra “cô bạn cùng bàn” suốt đó. Thực ra kỉ niệm riêng tư của “thằng bé tôi” hồi ấy khác nhiều lắm với “tôi” của Bạn cùng bàn, nhưng có lẽ cảm xúc của tác giả cũng giống cảm xúc của tôi lúc nhớ lại hồi đó thôi.








Giờ đây khi đã qua thời cấp 3, thỉnh thoảng mở lại những tấm ảnh cũ, nhớ lại những kỉ niệm, vui có, buồn có, tự nhiên lại muốn quay trở lại thời xưa (tất nhiên ai cũng hiểu đó là ước muốn viển vông – ước muốn đó chỉ là một cách để nuối tiếc thôi).



Ai đã cưới bạn – cô bạn đa sầu đa cảm?
Ai là người đọc nhật kí của bạn?
Ai cuộn mái tóc dài của bạn lên?
Ai may áo cưới cho bạn thế?


Bây giờ mỗi người một ngả rồi, sắp có gia đình riêng cả rồi, kỉ niệm xưa ai còn nhớ chăng? Đến đây, có lẽ những người nghe đã hiểu ra quan hệ của hai người bạn cùng bàn này hồi xưa. Nghe đến đây tôi lại thấy khá… buồn cười cho chính mình những ngày ấy.

Cậu con trai tuổi mười sáu, hay chơi với cô bạn cùng bàn dễ thương, những tình cảm non nớt, bồng bột nhen nhóm như “say nắng”, như “cơn mưa bóng mây” – trong trẻo, tinh khiết, nao nao - chợt đến tự lúc nào!

Có lẽ nó chưa đủ để được gọi là “tình yêu” – tình cảm của một cậu con trai mười sáu “còn lâu” mới được gọi là yêu (Đến bây giờ tôi mới biết chắc chắn như thế!). Đó chỉ là thoáng chút thương thương nhớ nhớ đầu đời mà thôi.





Tình cảm ấy thật ngây ngô, đến nỗi sau này, có đôi lúc nghĩ lại, có lẽ hai má vẫn nóng bừng và tai ửng đỏ, mỉm cười xấu hổ chính mình, nhưng cũng lại tiếc cho chính mình nữa – bởi đến lúc này, có tìm cách nào cũng không thể nào không có lại được thứ tình cảm trong veo như thế nữa!

Ngày xưa bạn luôn rất cẩn thận, từng hỏi mượn mình nửa cục tẩy
Ngày xưa bạn từng có lần nói rằng bạn thích ngồi cùng mình
Ngày ấy bầu trời thường xanh thẳm, thời gian vẫn trôi rất chậm rãi
Bạn nói ngày tốt nghiệp xa lắm, mà chớp mắt đã mỗi người một ngả


Những hành động rất nhỏ, những câu nói rất vô ý, nhưng lại làm trái tim ai xao xuyến. Ngày xưa ấy, kì lạ và ngờ nghệch như thế, yên ả và dịu dàng như thế. Thời gian qua nhanh như thế, để bây giờ không còn là “ngày xưa” được nữa. Hiện tại mỗi người đều đã phải lo những việc của riêng mình, cuộc sống đã khác xa thời học sinh, nhưng chắc rằng ai cũng giữ những kỉ niệm đẹp ở góc nào đó trong tim:

Ai gặp được cô bạn đa sầu đa cảm hồi nào?
Ai an ủi bạn khi bạn khóc?
Ai xem được lá thư hồi xưa mình viết cho bạn?
Ai bỏ quên lá thư trong gió?

Những ngày xưa giờ đã xa lắm
Tôi cũng sắp có gia đình cho riêng mình
Tôi sẽ cho cô ấy xem ảnh, kể cho cô ấy nghe về cô bạn cùng bàn…


Có lẽ thỉnh thoảng chúng ta hãy mở lại album ảnh ngày xưa, xem lại những bức ảnh cũ, để đánh thức cái góc nhỏ bé bình yên đã im lìm, để gặp lại mình những ngày không trở về bao giờ nữa... Những kỉ niệm pha lê ấy cũng như những bàn tay cần mẫn và tỉ mẩn - siết chặt lại một con ốc, một cái vít của cỗ máy tâm hồn tinh xảo bên trong mỗi người vậy!

Tiểu Bạch 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

+