Những mùa yêu đầu đẹp nhất tuổi thanh xuân

Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ Blog. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ Blog. Hiển thị tất cả bài đăng

Chắc ai đó sẽ về


Anh lạc lõng tìm em trong nỗi nhớ
Khi ban ngày hay cả những khi mơ
Yêu thương ấy anh xin em trả lại
Bàn tay anh cố níu nỗi mong chờ.



Em bây giờ có hạnh phúc người ơi ??
Anh bật khóc khi em xa tầm với
Nơi ngày ấy - giờ riêng anh đứng đợi
Ngóng trông em - người theo gió xa vời



Em đi rồi - em đi khắp muôn nơi
Xa anh quá - xa bao lời thề ước
Trong cơn mộng anh lê đi từng bước
Dưới cơn mưa mắt ngóng cuối con đường.
.
Nước mưa nào xóa hết được đau thương
Giọt nước mắt vẫn vô thường tuôn mãi
Anh vẫn biết tình em không tồn tại
Mà nhớ em đến điên dại, xót xa !
.
Em bây giờ - Em đang ở thật xa
Anh nhớ lắm ánh mắt và hình bóng
Anh gào thét tên em trong vô vọng
Người yêu ơi - hãy mau chóng quay về
…………….
Cứ mơ màng ………. rồi họ sẽ về thôi


Chắc ai đó sẽ về

Rất cần - Trần Việt Anh




Rất cần một ngày bình yên

Ngồi bên hiên nghe mưa rơi tháng sáu

Nỗi buồn chẳng còn nương náu

Nơi con tim mệt nhoài tuổi mới đôi mươi



Ngẩn ngơ vì một nụ cười

Em bé nhà bên má lúm

Rất cần một buổi sớm

Thức dậy sau một giấc ngủ tròn



Thấy nhẹ nhõm tâm hồn

Mệt mỏi của ngày hôm qua đã thành như mây khói

Và bản thân đã thôi không chờ đợi

Những đêm dài ngóng với bình minh.



Rất cần một sự lặng thinh

Chẳng phải để nghĩ suy về những điều được mất

Mà để nghĩ sâu hơn về sự chân thật

Vì sao ghét giả dối lọc lừa

Và vì sao chẳng thể sống bừa

Như cuộc sống ngoài kia vốn thế.



Rất cần một câu chuyện kể

Của cô gái tóc dài như đêm

Rằng cuộc đời này

Chẳng nhiều sự dịu êm

Nhưng vẫn có thể tự thân mình

Đi qua ngày giông tố.



Rất cần có một ai đó

Gục trên vai mình mà khóc ngon lành

Trách mình sao chẳng biết tiếc tuổi xanh

Đời người thì ngắn ngủi

Cứ trách hờn buồn tủi

Đã mất nửa đời người…



Rất cần một ngày cười thật tươi chứ chẳng phải gượng cười

Được yêu chân thành chứ không yêu gắng gượng

Rất cần một niềm tin là cứ yêu đi một tình yêu cao thượng

Nghĩ làm gì xa xôi

Nhưng chỉ một giây của sự chạnh lòng thôi

Lại thấy chẳng gì mong manh bằng tình yêu này cả…



Rất cần một người yêu mình hơn tất cả

Một người ta chẳng cần phải san sẻ với ai

Một người gom đủ cả nỗi nhớ rộng dài

Một người sẽ cùng ta đi qua những ngày như thế

Xanh như là tuổi trẻ

Cứ cháy hết mình thôi…



Cần một người như thế

Chỉ một thôi…

Rẩt cần - Trần Việt Anh

Mùa Đông


Tháng mười hai của sự lặng im

Đón anh về những lối mòn không tuổi

Nụ hôn bối rối

Chẳng làm ngắn đi một buổi chiều

Đời như chim trời phiêu dạt

Bao giờ mới hết cô liêu…



Bài hát cũ chẳng nhớ được nhiều

Anh chỉ thuộc phần điệp khúc

Người đi như gió

Nỗi buồn như mây

Ta buồn như cỏ

Cỏ buồn như cây.



Thời gian với người này là quý đến từng giây

Với người kia thậm chí là tích tắc

Với anh là những khoảng lê thê

Đếm mùa đông về

Theo từng cơn gió

Lập lòe như đốm lửa nhỏ

Điếu thuốc cháy vội đêm qua…



Ở những khoảng trời xa thật là xa

Tình yêu đi qua vội vàng như ẩn ức

Giữa trăm ngàn điều lạnh lùng và có thực

Chỉ còn trơ trọi trên đời

Tình yêu chết rồi

Ngủ vùi mùa đông.



“Anh ơi, anh có lạnh không?

Đưa tay em ủ ấm nào”

Hạnh phúc, nhói lòng, rồi hiểu

Thì ra chỉ là chiêm bao.



TRẦN VIỆT ANH


Mùa Đông

Chắc ai đó sẽ về



Anh lạc lõng tìm em trong nỗi nhớ
Khi ban ngày hay cả những khi mơ
Yêu thương ấy anh xin em trả lại
Bàn tay anh cố níu nỗi mong chờ.



Em bây giờ có hạnh phúc người ơi ??
Anh bật khóc khi em xa tầm với
Nơi ngày ấy - giờ riêng anh đứng đợi
Ngóng trông em - người theo gió xa vời



Em đi rồi - em đi khắp muôn nơi
Xa anh quá - xa bao lời thề ước
Trong cơn mộng anh lê đi từng bước
Dưới cơn mưa mắt ngóng cuối con đường.
.
Nước mưa nào xóa hết được đau thương
Giọt nước mắt vẫn vô thường tuôn mãi
Anh vẫn biết tình em không tồn tại
Mà nhớ em đến điên dại, xót xa !
.
Em bây giờ - Em đang ở thật xa
Anh nhớ lắm ánh mắt và hình bóng
Anh gào thét tên em trong vô vọng
Người yêu ơi - hãy mau chóng quay về
…………….
Cứ mơ màng ………. rồi họ sẽ về thôi

Chắc ai đó sẽ về [thơ]

Thôi đừng nói chuyện trăm năm



thôi đừng nói chuyện trăm năm
hôm nay anh thấy mệt
muốn ôm em ngủ và quên hết
đời ta như một câu đùa

thôi đừng nói chuyện được thua
cho đi cũng là nhận lại
nào đâu có gì còn lại mãi
nay lên mai xuống cũng thường

thôi đừng nói chuyện yêu đương
anh tỉnh giấc nằm nhìn em ngủ
hình như thế cũng là quá đủ
ngoài trời gió rét căm căm

thôi đừng nói chuyện trăm năm
rừng xưa cũ bốn mùa cây trút lá.

Luci Lucius

Thôi đừng nói chuyện trăm năm

Em ở nơi nào anh cũng nhớ


Em ở nơi nào anh cũng nhớ
Sóng chân chim sa mạc nước xanh vời.
Cánh buồm đỏ đã khuất vào biển gió,
Tự tứ bề hương muối mặn mòi môi...

Thôi nuối tiếc ngoài tầm tay giữ
Những yên lành ngây ngất tuổi hoa niên.
Em ở nơi nào anh cũng nhớ.
Nụ cười ngời trong ốc đảo hồng sen.


Anh tội lỗi nghìn đời tu vẫn cát
Thân lạc đà chở nắng trên lưng...
Đi chồn gối vẫn mơ về tiếng hát
Rụt rè, thầm thì, rưng rưng...

Rất có thể kết thúc là dang dở
Sau cổng trời còn lại trái tim rêu...
Em ở nơi nào anh cũng nhớ,
Truyền kiếp rồi, món nợ lỡ lời yêu...

Hồng Thanh Quang 

Em ở nơi nào anh cũng nhớ

Tạm biệt tuổi thơ - tao phải lớn mất rồi

Tạm biệt tuổi thơ - tao phải lớn mất rồi

"Đưa tay đây
Tao dắt mày về ngày xưa
Về với tuổi thơ, tắm cơn mưa đầu hạ
Mưa xối mù trời, gột rửa hết bụi đường, bon chen, vồn vã
Mình bứt lá dừa, tết cào cào cho đá nhau chơi.
Chạy nhanh lên mày ơi
Dưới ao làng, mấy đứa trẻ con đang tập bơi thích
quá
Mày đừng lo, không biết bơi cũng không sao cả
Tao chặt cây chuối già,
mày ôm chặt vào,
vung chân đạp một hồi là sẽ biết bơi ngay.
Mày lại đây…
Tao với mày chơi bi
Mày thua rồi ngủ nhè lăn ra khóc
Tao xị mặt ra, trả mày nguyên một vốc
Mày lại cười khì khì, lại lóc cóc đòi chơi.
Một lần này nữa thôi, mày thua rồi đừng hòng
tao trả nữa.
Ở kia kìa, giàn hoa tigon mới nở
Mày cúi xuống đi, kênh tao lên, tao ngắt vài
chùm
Rủ thêm mấy đứa con con
Thành hai hội nhà gái, nhà trai, mình chơi trò cô
dâu chú rể.
Cầm lấy cái chai
Tao với mày ra đồng bắt dế
Con dế mèn này cặp đùi to đáo để
Đá con nào cứ phải biết tay ông.
Thả diều đi…
Gió đã lên thơm mát cả cánh đồng
Mày cầm dây, tao tung lên, chạy thật nhanh kẻo
diều không kịp gió
A!
Bay rồi
Cái đuôi dài ngoằng
Bay cao thật đó
Buộc vào cây đi, mình nằm bên bờ cỏ, nghe dòng
nước êm trôi.
Ở lại đây một tí nữa thôi
Tao muốn chặt tre, cùng mày chơi súng phốc
Bắn nhau tùm lum, vừa chạy vừa la, vừa thở ra
hồng hộc
Tao biết mà, mày sẽ lại thua tao.
Mày nghĩ xem…còn trò gì chưa thử không nào
Chơi chắt, chơi chuyền, bắt chuồn chuồn…trò nào
tao cũng thích
Giá như mình cứ được ở đây
Mãi vui chơi
đùa nghịch
Chẳng phải quay trở lại bây giờ.
Trời tối rồi kìa
Về nhanh thôi, kẻo bố mẹ lo
Tao muốn có phép màu,
bắt thời gian ngừng trôi, để tuổi thơ ở mãi
Tiếng cười trong veo
Giữ tháng năm ở lại
Làm trẻ con
không hề biết mùi trống trải, đơn côi.
Tạm biệt tuổi thơ, tao phải lớn mất rồi.”

- Sưu tầm

Tạm biệt tuổi thơ - tao phải lớn mất rồi

Mối tình đầu


Thế mà chân đi mãi Không qua mối tình đầu

Ngày quắt quay nỗi nhớ
Đêm dằng dặc niềm mong
Trăng mười lăm đang vỡ
Ta vào ta âm thầm

Cuối con đường mùa đông
Những cột đèn không ngủ
Như mắt người năm cũ
Còn dư âm đến giờ

Người đi như chuyện xưa
Không một lời ngoái lại
Tháng năm lùi xa mãi
Ngỡ chìm vào bình yên

Ta ngỡ lòng đã quên
Chút tình xưa khờ dại
Thế mà dằng dặc đêm
Thế mà lòng tê tái

Thế mà chân đi mãi
Không qua mối tình đầu


Bình Nguyên Trang

Mối Tình Đầu

Chuyện yêu

chuyện yêu

Em úp mặt vào lưng anh không khóc
Ngày hôm qua sao khó nhọc
Em thật tình chỉ muốn quên đi

Chúng mình đừng nói nữa về sự chia ly
Dẫu ngày mai không phải là nắng ấm
Dẫu đôi vai gió mưa nào ướt đẫm
Và lòng người chẳng còn muốn đứng lên

Dù chỉ một phút giây cũng xin hãy ở bên
Nói với nhau chân thành “Anh vì Em mà làm tất cả”
Hạnh phúc được đo bằng lầm lỗi mình trả giá
Đớn đau nào rồi cũng phải qua đi

Rồi chuyện tháng ngày, suốt kiếp hoặc đôi khi
Chỉ là câu chuyện về người này vì người kia mà cố gắng
Không cần biết bên kia là mưa hay nắng
Nhưng bên này nhất định những tiếng cười vui.

(Minh Hiền)

Chuyện yêu

Lâu lắm rồi anh quên một vần thơ



Lâu lắm rồi anh quên một vần thơ
Mỗi ngày trôi qua
Một ngày bận rộn
Sáng bước chân ra đường
Luôn thấy mình là người dậy muộn
Nắng hát vàng như tóc nhuộm
Đường phố nườm nượp người và xe
.
.
Anh hòa vào dòng người mải miết đi
Đoạn đường đến công ty
Bắt đầu một ngày mới
Đầy khói
Và bụi
Anh chẳng nghĩ gì
Theo bản năng tìm lối lách xe đi

Lâu lắm rồi anh quên một vần thơ


Tám giờ đến công ty
Ấn tay bật máy tính
Văn phòng nhỏ với những ô cửa kính
Thế giới ngoài kia quên thế giới trong này…
Công việc….
Công việc….
Rồi hết một ngày
Trên bàn giấy cảm xúc không còn nơi trú ngụ
.
.
Anh trở về nhà
Vẫn dòng người cũ
Đôi mắt vô hồn
Không ủ rủ
Không mơ màng
Không biết buồn vui
.
.
Đôi khi giật mình nhớ giấc mơ xa xôi
Thảng thốt tìm về miền dĩ vãng
Nơi lung linh muôn màu cảm xúc
Thuở hồn nhiên mắt biếc môi cười
.
.
Nuốt vị đắng ngậm chia phôi
Biết dòng chảy thời gian muôn đời là quy luật
Cứ chấp chới mệt nhoài mà không bao giờ đuổi kịp
Tự dỗ mình nghĩ đến ngày mai
Về một tương lai
Anh xây đắp bằng những tháng năm tuổi trẻ
Anh tin những điều anh có thể
Tạo dựng nên bằng trí óc đôi tay
.
.
Chỉ có một điều anh chẳng thể nào hay
Em sẽ đợi anh ở đâu trên con đường đời mải miết ấy?

-Sưu tầm-

Lâu lắm rồi anh quên một vần thơ

Tháng 8 rồi, mình hò hẹn đi anh

 Tháng 8 rồi, mình hò hẹn đi anh


Tháng tám rồi kìa,mình hò hẹn đi anh
Nghe người ta bảo chuyện hẹn hò tuyệt lắm
Nắm tay người yêu hình như là rất ấm
Chứ chẳng lạnh lùng như tay của người dưng!

Tháng tám rồi kìa,mình hò hẹn đi anh
Cũng lâu lắm rồi chẳng biết tí bàn tay ấm
Tháng tám mùa này nghe bảo mưa lạnh lắm
Mới đêm qua thôi cơn bão dội bên thềm!

Tháng tám mùa thu nghe gió khát môi mềm
Hương hoa trắng thơm nồng chiều im ắng
Thèm một bờ vai tựa đầu nghe yên lặng
Đôi giày vải con chiếc nọ cạnh chiếc kia







September Rain









Tháng 8 rồi, mình hò hẹn đi anh

Tháng Tám rồi mình hò hẹn đi em



Tháng Tám rồi mình hò hẹn đi em
Anh dắt em qua những ngày nhạt nắng
Anh dắt em qua những bình yên phẳng lặng
Anh dắt em về những rung động buổi đầu tiên


Tháng Tám rồi mình hò hẹn đi em
Anh sẽ không buông tay như ngày này năm ngoái
Dẫu em đã đi, nhưng chưa từng ngoảnh lại
Dẫu em chưa từng để nắng chạm môi...

Tháng Tám rồi mình hò hẹn đi em
Người quá cũ, tình yêu trong ảo tưởng
Khúc nhạc mùa thu cũng tan cùng giao hưởng
Tay chạm tay để vụn vỡ thủy tinh...
 



Tháng Tám rồi, anh cũng muốn yêu thương
Thèm cảm giác tay trong tay qua những ngày lá đổ
Thèm cảm giác được ôm trong những ngày đau khổ
Thèm cảm giác yêu, anh chợt để nơi nào...

Tháng Tám rồi, mây cũng thôi phiêu du
Mưa về phố, phố du ca khúc hát
Đêm về phố, sao vô tâm lạnh nhạt?
Thu về rồi, ai đó ghé qua không?

Thu về rồi, ai đó có quên không?
Nhớ lại nhớ, du miên như chợt tỉnh
Miền miên viễn, sao ảo hư vô định?
Một bước thôi, sao lại quá xa xôi...

Dục Hỏa Trùng Sinh
 

Tháng Tám rồi mình hò hẹn đi em

+