Những mùa yêu đầu đẹp nhất tuổi thanh xuân

Tháng 10 lại về, lòng em tràn ngập bao cảm xúc. Tháng 10 của hoa sữa nồng nàn, của những ngày nắng dần vơi đi và của nỗi thắt lòng khi quê nhà gồng mình trước thiên tai.



Mùa thu Hà Nội …

Mùa thu đã trở thành một nét riêng của Hà Nội.Em yêu mùa thu Hà Nội từ những ca khúc bất hủ với thời gian: Hà Nội mùa thu, Nhớ mùa thu Hà Nội, Hoa sữa, …

Tháng 10, đã ngớt cơn mưa rả rích đêm ngày nhưng đâu đó dường như vẫn còn những hạt mưa như màn bụi. Nắng, gió hanh hao, không khí bãng lãng cùng cảm giác se se lạnh, đẹp biết bao!

Hà Nội đó, vẫn là sự tấp nập, ồn ào của phố xá, mà trong sáng thu thức dậy, em bỗng thấy lòng bình yên. Những cơn gió thổi qua làn tóc rối, em chầm chậm bước một mình dạo qua những con đường vắng, nhìn lá vàng rơi, thấy xao xuyến, bâng khuâng.




Đi qua những con đường Thanh Niên, Kim Mã, Hoàng Diệu hay Phan Đình Phùng, em bất giác mỉm cười, tâm trí xao nhãng bởi mấy cô gái xinh đẹp đang xúng xính váy áo, tạo dáng chụp ảnh. Mùa thu đó, lá vàng rơi thành thảm, khiến cho lòng em bỗng nở hoa.

Có những lúc bất chợt đang đi ngoài đường, lá khô vàng xào xạc rơi xuống. Một chiếc lá nhỏ bé bỗng đậu trên vai áo, làm khoảnh khắc thu ấy, tưởng như đã khắc vào tâm tưởng của em.

Em ngồi trong một góc café, nghe Hà Nội hát những bản tình ca, khuấy chiếc ly một màu óng ánh, đậm đặc, hòa vào khúc trầm mặc của mảnh đất nghìn năm văn hiến, thấy nhịp đời bỗng chậm lại đến mênh mang.

Em bỗng yêu những đêm thu này, bước nhẹ, chầm chậm dưới những hàng cây ấy, hương hoa sữa thoang thoảng, dịu ngọt. Rồi cơn gió chợt thổi qua, một mùi nồng nàn bay tới, ta bỗng hít hà, như sợ gió vương đi mất.



Có những lúc ngồi nhặt những cánh hoa rơi, khum khum đựng cả một ướp tay đầy hương hoa ấy. Thấy sao mà tinh khôi! Trên khắp Facebook, ngập tràn không khí hoa sữa và mùa thu, đẹp và nên thơ đến độ, mấy đứa bạn miền Nam cảm thán: “Ao ước có một ngày được ra Hà Nội để ngắm phố phường mùa thu, để hít hà hoa sữa, để cảm nhận những lời văn, trang viết của bạn bằng cảm xúc thực nhất”.

Em cũng thích lắm cảm giác ngồi ghế vỉa hè ăn và hít mùi khói của đồ nướng, của món ốc nóng hổi. Ngửi mùi thơm lừng của khoai lang nướng, của những miếng sắn luộc hay hạt dẻ bên lề đường mà trái tim em bỗng ấm áp đến vô cùng.

Em còn nhớ, tháng 10, Hà Nội lại kỷ niệm ngày giải phóng Thủ đô. Em không sống trong những ngày tháng hào hùng ấy, nhưng em thấu hiểu sự hy sinh của ông cha. Bởi vậy, giờ phút này, ngắm nhìn và tận hưởng cuộc sống hòa bình ở thành phố xinh đẹp, em rất trân trọng và biết ơn.

Nhưng cũng tháng 10, em hiểu lòng của một cô sinh viên luôn đau đáu, hướng về quê nhà – khúc ruột miền Trung. Bao nỗi lo lắng, niềm thương cho bố mẹ, em út ở nhà, cho biết bao số phận đang phải oằn mình đón bão.

Những hình ảnh hoang tàn, đổ nát vì tàn phá của thiên tai, những đôi mắt thảng thốt của người dân sau cơn bão, khiến em cảm thấy thắt lòng…



Hoàng Dung

Cảm xúc tháng Mười…

Bài hát gửi cô bạn ngồi cùng bàn!

Bạn có nhớ những ngày tháng đi học đã từng “để ý” đến ai đó trong lớp không? Và bây giờ, dù đã bước qua những năm tháng nhiều bồng bột nhiều mơ mộng ấy, mỗi lúc nghĩ lại, bạn có tưởng tượng ngay ra bóng dáng "đã - từng - rất - đặc - biệt" ấy không?



Ca khúc: BẠN CÙNG BÀN
Thể hiện: Lão Lang
*****






Ngày mai bạn có nhớ cuốn nhật kí ngày xưa bạn viết?
Ngày mai bạn có còn nhớ hồi xưa bạn rất hay khóc nhè?
Các thầy cô đã không còn nhớ cô trò nhỏ không thuộc bài hồi xưa,
Mình cũng ngẫu nhiên mở lại album ảnh cũ mới nhớ lại cô bạn cùng bàn hồi đó.



Nghe mấy câu đầu tiên của bài hát Bạn cùng bàn này, tôi chợt nhớ lại hồi cấp 3 của chính mình, và nhớ ra “cô bạn cùng bàn” suốt đó. Thực ra kỉ niệm riêng tư của “thằng bé tôi” hồi ấy khác nhiều lắm với “tôi” của Bạn cùng bàn, nhưng có lẽ cảm xúc của tác giả cũng giống cảm xúc của tôi lúc nhớ lại hồi đó thôi.








Giờ đây khi đã qua thời cấp 3, thỉnh thoảng mở lại những tấm ảnh cũ, nhớ lại những kỉ niệm, vui có, buồn có, tự nhiên lại muốn quay trở lại thời xưa (tất nhiên ai cũng hiểu đó là ước muốn viển vông – ước muốn đó chỉ là một cách để nuối tiếc thôi).



Ai đã cưới bạn – cô bạn đa sầu đa cảm?
Ai là người đọc nhật kí của bạn?
Ai cuộn mái tóc dài của bạn lên?
Ai may áo cưới cho bạn thế?


Bây giờ mỗi người một ngả rồi, sắp có gia đình riêng cả rồi, kỉ niệm xưa ai còn nhớ chăng? Đến đây, có lẽ những người nghe đã hiểu ra quan hệ của hai người bạn cùng bàn này hồi xưa. Nghe đến đây tôi lại thấy khá… buồn cười cho chính mình những ngày ấy.

Cậu con trai tuổi mười sáu, hay chơi với cô bạn cùng bàn dễ thương, những tình cảm non nớt, bồng bột nhen nhóm như “say nắng”, như “cơn mưa bóng mây” – trong trẻo, tinh khiết, nao nao - chợt đến tự lúc nào!

Có lẽ nó chưa đủ để được gọi là “tình yêu” – tình cảm của một cậu con trai mười sáu “còn lâu” mới được gọi là yêu (Đến bây giờ tôi mới biết chắc chắn như thế!). Đó chỉ là thoáng chút thương thương nhớ nhớ đầu đời mà thôi.





Tình cảm ấy thật ngây ngô, đến nỗi sau này, có đôi lúc nghĩ lại, có lẽ hai má vẫn nóng bừng và tai ửng đỏ, mỉm cười xấu hổ chính mình, nhưng cũng lại tiếc cho chính mình nữa – bởi đến lúc này, có tìm cách nào cũng không thể nào không có lại được thứ tình cảm trong veo như thế nữa!

Ngày xưa bạn luôn rất cẩn thận, từng hỏi mượn mình nửa cục tẩy
Ngày xưa bạn từng có lần nói rằng bạn thích ngồi cùng mình
Ngày ấy bầu trời thường xanh thẳm, thời gian vẫn trôi rất chậm rãi
Bạn nói ngày tốt nghiệp xa lắm, mà chớp mắt đã mỗi người một ngả


Những hành động rất nhỏ, những câu nói rất vô ý, nhưng lại làm trái tim ai xao xuyến. Ngày xưa ấy, kì lạ và ngờ nghệch như thế, yên ả và dịu dàng như thế. Thời gian qua nhanh như thế, để bây giờ không còn là “ngày xưa” được nữa. Hiện tại mỗi người đều đã phải lo những việc của riêng mình, cuộc sống đã khác xa thời học sinh, nhưng chắc rằng ai cũng giữ những kỉ niệm đẹp ở góc nào đó trong tim:

Ai gặp được cô bạn đa sầu đa cảm hồi nào?
Ai an ủi bạn khi bạn khóc?
Ai xem được lá thư hồi xưa mình viết cho bạn?
Ai bỏ quên lá thư trong gió?

Những ngày xưa giờ đã xa lắm
Tôi cũng sắp có gia đình cho riêng mình
Tôi sẽ cho cô ấy xem ảnh, kể cho cô ấy nghe về cô bạn cùng bàn…


Có lẽ thỉnh thoảng chúng ta hãy mở lại album ảnh ngày xưa, xem lại những bức ảnh cũ, để đánh thức cái góc nhỏ bé bình yên đã im lìm, để gặp lại mình những ngày không trở về bao giờ nữa... Những kỉ niệm pha lê ấy cũng như những bàn tay cần mẫn và tỉ mẩn - siết chặt lại một con ốc, một cái vít của cỗ máy tâm hồn tinh xảo bên trong mỗi người vậy!

Tiểu Bạch 

Bài hát gửi cô bạn ngồi cùng bàn!

‘You Are The Apple of My Eye’ - chạm vào ký ức


Bộ phim dựa trên những trải nghiệm có thật của đạo diễn Cửu Bá Đao là câu chuyện đầy ắp những kỷ niệm ngọt ngào, đắng cay, xen lẫn tiếc nuối và có thể xảy ra với bất kỳ ai từng trải qua lứa tuổi học trò. 


Với mỗi người, thời học sinh là những hình ảnh rất khác nhau. Đó có thể là những trò nghịch dại vô tư, những hình bóng thân quen trong lớp học, những vết mực trên chiếc áo đồng phục hay mối tình đầu hồn nhiên. Đến khi tốt nghiệp và trưởng thành, những năm tháng ấy trở thành những ký ức mà mỗi lần nhắc lại đều gợi lên một nỗi nhớ da diết, cồn cào.

Hầu như ai cũng đều phải trải qua lứa tuổi học trò với bao ngô nghê, bồng bột. Đạo diễn người Đài Loan, Cửu Bá Đao, đã đưa những trải nghiệm của chính ông, nhưng cũng là của rất nhiều người, vào trong bộ phim You Are The Apple of My Eye - tác phẩm gây sốt màn ảnh Hoa ngữ năm ngoái.



Lấy bối cảnh ở Đài Loan vào năm 1994, You Are The Apple of My Eye (tên gốc là Những năm tháng ấy, cô gái mà chúng ta cùng theo đuổi) là câu chuyện về nhóm bạn thân gồm Kha Cảnh Đằng, Lão Tào, Bột Khởi, Cai Biên, A Hòa trong những năm tháng cấp ba cùng thích cô bạn cùng lớp xinh xắn và học giỏi - Thẩm Giai Nghi. Trong nhóm, Kha Cảnh Đằng là học sinh cá biệt và bị xếp lên ngồi phía trước Thẩm Giai Nghi để cô kèm cặp. Một hôm, Cảnh Đằng chịu phạt thay cho Giai Nghi và từ đó, cô nữ sinh ưu tú bắt đầu giúp đỡ chàng nam sinh cá biệt học hành tử tế hơn.




Các nhân vật chính của "You Are The Apple Of My Eye".



Từ những buổi học chung, những cảm xúc kỳ lạ giữa Giai Nghi và Cảnh Đằng bắt đầu nảy nở. Họ giữ mối quan hệ thân thiết, có phần mập mờ tới lúc lên đại học. Mặc dù Cảnh Đằng nhiều lần tỏ tình nhưng Giai Nghi vẫn chỉ im lặng. Những năm tháng ấy cứ thế trôi đi cho tới khi họ trưởng thành và có những lựa chọn riêng cho tương lai…

Nội dung của You Are The Apple of My Eye khá đơn giản và tưởng như có thể thấy ở bất kỳ bộ phim tuổi teen nào khác. Trong suốt chiều dài phim cũng chẳng có cao trào nào lên tới đỉnh điểm để khiến người xem phải hồi hộp, băn khoăn. Đường dây câu chuyện cũng không có gì đặc biệt nhưng chính cách kể tinh tế của đạo diễn Cửu Bá Đao đã đánh thức những ký ức được lưu giữ trong tâm hồn mỗi người. Mỗi nhân vật, mỗi câu chuyện, tình tiết trong phim như khiến chúng ta nhớ lại chính mình ở những năm tháng xưa kia.

Vết mực trên áo, những cái ngáp trong giờ chào cờ dưới sân trường, những bài giảng đều đều, những câu chuyện ma nhảm nhí, những câu hỏi, thắc mắc ngây ngô, nụ cười trong veo của cô gái bàn dưới… tất cả đều giống như những trang nhật ký học trò đang được lật lại một cách từ từ khiến ta có cảm giác bồi hồi, xao xuyến. Giai đoạn cấp ba chỉ kéo dài 3 năm nhưng đó có thể coi là thời gian tuyệt vời nhất, ác mộng nhất, ngọt ngào nhất của bất kỳ ai. Nụ hôn đầu, mối tình trẻ con, những hành động điên rồ, ấu trĩ đều có thể xảy ra trong những năm tháng ấy.




Ai cũng có một thời tuổi trẻ trong trẻo, thơ ngây.

You Are The Apple of My Eye dẫn dắt người xem qua lời kể của anh chàng Kha Cảnh Đằng cùng những lời độc thoại rất gần gũi như “Ở cùng một độ tuổi, những cô gái thường già dặn hơn các chàng trai” hay “Đứng trước người con gái mình thực sự thích, chúng ta đều trở nên ngốc nghếch”. Bên cạnh đó, phần đối thoại giữa các nhân vật cũng rất chân thật. Khi Kha Cảnh Đằng nói với Giai Nghi: “Những bài toán này chẳng giúp ích gì cho cuộc đời cả. 10 năm sau, kể cả tớ không biết ‘Log’ là gì thì tớ vẫn có thể sống tốt. Vậy tại sao cậu còn học hành chăm chỉ làm gì?”, cô nữ sinh ưu tú đáp lại rằng: “Vốn dĩ cuộc đời có nhiều việc làm chẳng mang lại lợi ích gì mà”.

Thời gian trong phim kéo dài từ năm 1994, khi các nhân vật học năm cuối trung học, tới năm 2005, khi tất cả đều trưởng thành. Từng chi tiết, bối cảnh đều được đạo diễn Cửu Bá Đao thực hiện rất chi tiết, tỉ mỉ. Ở thời điểm 2001, trong phân đoạn một nhân vật của nhóm 5 người đi du học, nếu người xem để ý kỹ sẽ thấy ở hậu cảnh có poster của các bộ phim thời kỳ này như Ngọa hổ tàng long, Trân Châu cảng hay Cối xay gió đỏ. Những tiểu tiết này đều góp phần làm nên sự tinh tế trong cách xây dựng của đạo diễn.

Ngoài ra, You Are The Apple of My Eye còn chân thực bởi những chi tiết lịch sử có thật được cài cắm vào phim như sự kiện nhóm nhạc Air Supply tới Đài Loan biểu diễn năm 1994 hay trận động đất kinh hoàng ở Đài Bắc vào ngày 21/9/1999. Không những vậy, đạo diễn Cửu Bá Đao còn hài hước nhắc tới những ngôi sao phim khiêu dâm Nhật Bản như là một phần ký ức của nhân vật Kha Cảnh Đằng - cũng là nguyên mẫu của chính ông.

 


Những vết mực lưu giữ trên chiếc áo trắng đồng phục.

Thời gian luôn trôi đi thật nhanh và chẳng mấy chốc, những đứa trẻ đều trở thành người lớn. Nhưng xét trên một khía cạnh nào đó, ở mỗi “người lớn” vẫn luôn tồn tại phần “trẻ con”, dù ít hay nhiều và luôn chực chờ để phát tiết ra khi có cơ hội. Bỗng một ngày đi trên đường được gặp lại những người bạn cũ xưa kia, hay mối tình đầu của tuổi học trò, ký ức sẽ biến chúng ta trở lại thành con người của những ngày tháng cũ, dù chỉ trong một khoảnh khắc. Cảm giác ấy đủ để ta có thể gọi tên kỷ niệm, đủ để ta nhớ được rằng ngày xưa mình đã yêu – ghét – khóc – cười thế nào. Những gì mà các nhân vật của You Are The Apple of My Eye đã trải qua, cũng là những chính là những trải nghiệm đối với rất nhiều người.

Tình cảm giữa Cảnh Đằng và Giai Nghi trong phim được khắc họa một cách trong trẻo, thô sơ, trong sáng và đẹp đẽ như chính lứa tuổi học trò. Mối tình đầu với nhiều bối rối, ngờ nghệch nhưng luôn để lại ấn tượng sâu đậm nhất. Nó đến một cách tự nhiên, bất ngờ và trôi đi cũng thật chóng vánh để rồi khiến ta cứ phải đi tìm lại với bao tiếc nuối. Chỉ có tình yêu tuổi học trò mới tạo nên được những màn tỏ tình “đánh đố” nhưng lại mang nhiều ý nghĩa.

Câu “You Are The Apple of My Eye” mà Kha Cảnh Đằng dành cho Thẩm Giai Nghi được bắt nguồn từ đại văn hào Shakespeare. “Apple” ở đây có thể hiểu là “con ngươi” của đôi mắt và khi một người được ví như vậy thì có thể hiểu rằng lời tỏ tình này chính là một cách biểu đạt khác đi của câu nói truyền thống “I love you so much”.


Nguồn: Vnexpress

‘You Are The Apple of My Eye’ - chạm vào ký ức

Wake Me Up When September Ends

Bài hát nổi tiếng của nhóm Green Day đưa người nghe trôi theo dòng chảy của thời gian, của cảm xúc và của nỗi nhớ những ngày cuối tháng 9.

Ra mắt vào mùa hè năm 2005, Wake me up when September ends của nhóm nhạc Rock, Green Day, nhanh chóng chinh phục người yêu nhạc trên khắp thế giới bởi giai điệu mạnh mẽ, mãnh liệt nhưng cũng rất mềm mại, sâu lắng. Với một MV lãng mạn về đôi tình nhân trẻ phải xa nhau bởi cuộc chiến tranh Iraq, bản nhạc này còn được xếp vào danh sách những ca khúc phản chiến hay nhất. Nhưng ít ai biết rằng ý nghĩa thực sự của Wake me up when September ends lại là lời tâm sự của danh ca Billie Joe Armstrong dành cho cha mình.

 

Billie Joe Armstrong (giữa), thủ lĩnh nhóm Green Day, là tác giả của bài hát "Wake me up when September ends". 



“…Summer has come and passed
The innocent can never last
Wake me up when September ends…”

“…Mùa hè đến rồi lại đi
Sự ngây thơ chẳng thể còn mãi
Hãy đánh thức tôi dậy khi tháng 9 trôi qua…”

Billie Joe Armstrong từng tâm sự rằng cha có ảnh hưởng rất lớn tới nhân cách của anh. Ông là người đã mua cho Billie chiếc guitar đầu tiên rồi hai cha con cùng nhau đi khắp nhà dưỡng lão và bệnh viện hát tặng các bệnh nhân. Những ký ức đó khiến Billie không khỏi xúc động trong mỗi cuộc phỏng vấn khi nói về người cha quá cố.

“…Like my fathers come to pass
Seven years has gone so fast
Wake me up when September ends…”

“…Những người thân của tôi cũng đến rồi đi
Bảy năm trôi đi quá nhanh
Hãy đánh thức tôi dậy khi tháng 9 đi qua…”

Cha của Billie qua đời vì căn bệnh ung thư vào ngày đầu tiên của tháng 9/1982, khi anh mới 10 tuổi. Trong đám tang của cha, Billie đã khóc, bỏ chạy về nhà và nhốt mình trong phòng. Khi mẹ anh trở về và gõ cửa phòng, Billie chỉ khóc và nói: “Wake me up when September ends” (Hãy đánh thức con dậy khi tháng 9 qua đi). 20 năm sau, câu nói ấy trở thành tên của bài hát mà Billie dành để tưởng nhớ cha.




“…Here comes the rain again
Falling from the stars
Drenched in my pain again
Becoming who we are
As my memory rests,
But never forgets what I lost
Wake me up when September ends…”

“…Cơn mưa lại đến
Những hạt mưa rơi từ bầu trời sao
Làm ướt nhòe nỗi đau của tôi thêm lần nữa
Để tôi trở lại với chính bản thân mình
Như những ký ức ngủ yên,
Mà tôi chẳng thể nào quên
Hãy đánh thức tôi dậy khi tháng 9 qua đi…”

Những cơn mưa bất chợt luôn đem tới những ký ức ngày xưa cũ trở lại. Những người trưởng thành nhớ lại thời thơ bé với nhiều kỷ niệm vui, buồn và cả những đau đớn từ quá khứ. Những nỗi đau, dù lớn dù nhỏ, đều tì vết trong tâm hồn của mỗi đứa trẻ. Với Billie, đó là sự mất mát người thân. Đau đớn ấy đã được anh thể hiện qua những giai điệu dữ dội, mạnh mẽ nhưng vẫn gợi lên một sự xót xa, ngọt ngào.

Cơn mưa tháng 9 gợi lại quá khứ nhưng cũng gột rửa đi mọi thứ và xua đi mọi nỗi ưu phiền, giúp ta trở về với chính bản thân mình. Để đến khi tháng 9 trôi qua, ta như chợt bừng tỉnh sau một giấc mơ dài, để đón nhận những tia nắng của tháng 10…

“…Ring out the bells again
Like we did when Spring began
Wake me up when September ends…”

“…Hồi chuông vang khiến tôi chợt bừng tỉnh
Như được tái sinh thêm một lần nữa
Hãy đánh thức tôi dậy khi tháng 9 qua đi…”

Câu hát “wake me up when September ends” được lặp đi lặp lại như một lời nhắc nhở, thức tỉnh con người thoát khỏi cơn mê muội và hướng tới sự lạc quan trong cuộc sống.

MV Wake me up when September ends lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác với lời bài hát. Năm 2005 là thời điểm nóng của cuộc chiến Iraq và rất nhiều người lính trẻ ở Mỹ phải rời xa gia đình để tới chiến trường Trung Đông. Chính vì vậy, Billie và các thành viên của Green Day đã gửi gắm một thông điệp phản chiến thông qua MV này.

Được dàn dựng như một bộ phim ngắn, MV Wake me up when September ends xoay quanh một đôi tình nhân trẻ (do hai diễn viên Evan Rachel Wood và Jamie Bell đảm nhận) sống yên bình ở vùng quê nước Mỹ bên những cánh đồng hoa vàng rực rỡ. Chiến tranh xảy ra, chàng trai ghi danh ra chiến trường mặc cho cô gái đau khổ can ngăn.

Hình ảnh kết thúc của MV gây ấn tượng mạnh mẽ khi chàng trai vẫn phiêu bạt ở nơi chiến trường khói lửa, còn cô gái ngồi cô đơn giữa cánh đồng hoang vắng chờ người yêu trở về và thốt lên: “Em sẽ không bao giờ rời xa anh”. Khi Wake me up when September ends ra mắt, rất nhiều cô gái Mỹ có anh trai hay người yêu đang ở chiến trường Iraq đã không thể cầm được nước mắt khi xem đến đoạn kết của MV.

Hình ảnh lãng mạn trong MV "Wake me up when September ends" với diễn xuất của Evan Rachel Wood và Jamie Bell.

Cuối mùa hè 2005, Wake me up when September ends một lần nữa vang lên để tưởng nhớ các nạn nhân của cơn bão Katrina đã cướp đi sinh mạng của gần 2000 người.

Chẳng biết từ bao giờ, cứ tới dịp tháng 9 mỗi năm, hàng triệu người yêu nhạc trên thế giới lại cùng chia sẻ giai điệu của Wake me up when September ends. Trải qua gần một thập kỷ, sức sống trong bài hát của nhóm Green Day lại ngày một mãnh liệt hơn.

Dường như Wake me up when September ends đã vượt xa phạm vi là một ca khúc để tưởng nhớ cha của Billie Joe Armstrong hay phản chiến mà còn hơn thế nữa. Đây là một bài hát được viết riêng cho bất kỳ ai và mỗi người có thể tìm thấy những tâm sự chất chứa trong lòng mình ở giai điệu mãnh liệt ấy. Tiếng hát của Billie Joe Armstrong đưa người nghe trôi vào những giấc mơ, hoài niệm và cả nỗi đau để rồi chính câu hát “Wake me up when September ends” sẽ đánh thức ta dậy vào một ngày đầu tháng 10 đầy nắng và gió…


Bài viết của Nguyên Minh

‘Wake me up when September ends’ - lời tạm biệt tháng 9

10 triết lý tình yêu cực hay trong truyện ngôn tình


Không ít truyện ngôn tình mang những triết lý sâu xa, thiết thực và ý nghĩa, đặc biệt là về tình yêu.
Truyện ngôn tình có lẽ đã không còn xa lạ với giới trẻ hiện nay nữa. Nhiều người cho rằng ngôn tình đang làm lệch lạc nhận thức của giới trẻ. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận rằng, không ít truyện ngôn tình mang những triết lý sâu xa, thiết thực và ý nghĩa, đặc biệt là những triết lý về tình yêu. 
 

1. Thích người ta cần dùng thời gian rất lâu, nhưng yêu chỉ cần trong nháy mắt. (Ngủ cùng sói – Diệp Lạc Vô Tâm)

Có những người bên nhau lâu thật lâu, hiểu nhau nhiều thật nhiều nhưng tình cảm lại chỉ dừng lại ở mức thích, không sao phát triển lên tình yêu được. Ấy vậy mà có những người ngay lần gặp gỡ đầu tiên đã yêu, thực ra cũng chẳng hiểu tại sao người ấy lại có sực hút với mình đến thế. Vì tình cảm chẳng ai có thể điều khiển được, vậy nên mới có tình yêu sét đánh, phải không?

10 triết lý tình yêu cực hay trong truyện ngôn tình

2. Tình yêu là gì? Là một ngày gặp vô số lần nhưng vẫn nhìn không đủ, nhớ không đủ. (Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm)

Con người vốn tham lam, trong tình yêu thì lại càng tham lam hơn nữa nên mới biết tới cảm giác khi bên người mình yêu bao lâu cũng cảm thấy không đủ, không chán. Thậm chí đang ở bên nhau đấy thôi, nhưng vẫn cứ nhớ. Lạ vậy đấy, vì đó chỉ có thể là yêu mà thôi.

3. Tình yêu là thứ mãi mãi không thể quên lãng, nhưng lại có thể từ bỏ được. (Ánh trăng không hiểu lòng tôi – Tân Di Ổ)

Có nhiều người rất yêu nhau nhưng lại chẳng thể ở bên nhau nên cũng đành cam tâm mà buông bỏ. Nhưng tình yêu vốn là thứ hay giày vò con người, dù có từ bỏ được nhưng lại chẳng thể quên. Chỉ đơn giản là đôi khi nghe một bài nhạc cũ, tự dưng lại nhớ về ngày xưa. Thế mới nói trong cuộc đời này, ai cũng có một cuộc tình để khắc cốt ghi tâm là vậy.

10 triết lý tình yêu cực hay trong truyện ngôn tình

4. Chuyện tình yêu cũng giống như uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ người trong cuộc mới biết (Bên nhau trọn đời – Cố Mạn)

Mỗi người có một cách yêu, một cách thể hiện tình yêu của mình. Có những người thích phô trương, nhưng có những người lại yêu lặng lẽ. Những điều phô ra thì dễ thấy nhưng người trong cuộc có thấy hạnh phúc hay không thì chỉ có họ mới biết. Và cũng tương tự với những người yêu trong lặng lẽ. Thế mới nói ở trong chăn mới biết chăn có rận thật chẳng sai.

10 triết lý tình yêu cực hay trong truyện ngôn tình

5. Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh. ( Hóa ra anh vẫn ở đây – Tân Di Ổ)

Có lẽ bất kể thứ gì trao đi đều có thể được nhận lại nhưng tình yêu thì không. Tình yêu là một thứ không phải muốn là có được, càng không phải thứ có thể cưỡng cầu.

6. Tình yêu không phải cứ nắm giữ trong tay, lúc cần thiết cũng cần buông ra để thở. (Đẳng cấp quý cô – Hoa Thanh Thần)

Tình yêu mà, đâu thể khăng khăng giữ bên mình được, như vậy chẳng phải gì bó và khó chịu lắm sao. Đôi khi càng nắm chặt lại càng dễ tuột mất. Trong tình yêu ai cũng cần có không gian của riêng mình. Nhớ nhé.

10 triết lý tình yêu cực hay trong truyện ngôn tình



7. Tình yêu là thứ khó nắm bắt trên thế giới này, nó là con dao hai lưỡi, có thể đem lại cho chúng ta bao nhiêu niềm vui thì cũng có thể mang lại cho chúng ta bấy nhiêu nỗi buồn. (Nữ hoàng tin đồn – Thẩm Thương My)

Tình yêu là vậy. Ai yêu mà chẳng phải trải qua những buồn, vui. Làm gì có ai yêu mà hạnh phúc mãi. Và cũng làm gì có ai yêu mà chẳng có lấy một khoảnh khắc hạnh phúc. Và chính vì thế nên người khiến mình hạnh phúc cũng có đủ khả năng khiến mình tổn thương nặng nề nhất.

8. Trong hành trình tìm kiếm tình yêu, hạnh phúc chỉ đến với những ai biết kiên nhẫn, biết lắng nghe, biết nỗ lực và dũng cảm đương đầu với thử thách. (Mây trên đồng bay mãi – An Dĩ Mạch)

Cái này có lẽ chẳng cần bàn cãi nhiều, hạnh phúc đương nhiên chỉ đến với những người thực sự trân trọng nó và không quản ngại khó khăn mà thôi.


9. Ác độc là bản tính của phụ nữ. Dù cho có nói bao nhiêu điều tuyệt tình đi chăng nữa vẫn hi vọng đối phương vẫn yêu mình. (Ai là ai của ai – Tiên Chanh)

Người ta nói con gái nói một là hai, nói hai là một. Có lẽ đúng thế thật. Dù nói chẳng quên nhau đi thì vẫn mong người ta đừng quên mình, dù nói hận đi, ghét đi nhưng vẫn mong người ta yêu mình. Thế mới là con gái, nhỉ?

10. Đời con người ta, chuyện gì cũng có thể cố gắng đạt được, duy chỉ có tình cảm là không thể miễn cưỡng. (Hoa hồng sớm mai – Lâm Địch Nhi)

Đơn giản chỉ vì con tim luôn luôn có những lí lẽ của riêng nó, và đến chủ nhân của nó cũng chẳng thể ép buộc hay điều khiển được đâu.


10 triết lý tình yêu cực hay trong truyện ngôn tình

Hãy yêu đi khi mùa vừa rụng lá


"Ngô đồng nhất diệp lạc
Thiên hạ cộng tri thu"

Xưa. Thiên hạ nhìn thấy lá ngô đồng rụng, tự khắc biết Thu đã chuyển mình.Tháng 8 cũng đã về. Nắng đã nhạt màu hơn ngày hôm qua. Giữa những ngày lưng chừng chuyển mùa, lại thấy Phố xanh êm đến lạ.

Mùa thu, vốn dĩ chẳng là mùa của riêng ai. Thế nhưng, với âm nhạc và thi ca thì nó luôn gợi cho người nghệ sĩ biết bao cảm xúc bất tận. Một buổi chiều lãng đãng, ngồi nghe những ca khúc về mùa thu Hà Nội. Lại thấy nhớ da diết một con phố nhỏ, một sân ga nhỏ, một góc Hồ Gươm vương mang chiều thu. Lại thấy nhớ một nơi chẳng bao giờ thuộc về mình. Thu Hà Nội trong mắt tha nhân vẫn luôn đẹp như thế!


Mùa thu luôn là mùa dịu dàng nhất trong tất cả bốn mùa. Dịu dàng như chính một cô gái tháng Tám nép mình bên những cánh cúc nở vàng ươm trong một sáng chớm thu vừa nắng. Những cô gái sinh ra trong mùa thu, không rực rỡ và mạnh mẽ như những cô gái mùa hạ, họ dịu dàng, giản dị nhưng cũng ấm áp đến lạ kì. Những cô gái sinh ra trong mùa thu, giống như những bông cúc vàng tỏa hương trong nắng, nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ ngọt ngào cho lòng người đắm say. Và, nếu có thể, đừng ngại ngần nếu lỡ yêu một cô gái mùa thu!
Người ta cũng bảo, mùa thu là mùa để hẹn hò, mùa để lứa đôi kết tóc se duyên trọn đời bên nhau. Dường như năm nào cũng thế, mùa thu thường bắt đầu không bao lâu sau ngày Ngưu Lang - Chức Nữ trùng phùng. Phải chăng, đôi nhân tình ấy đã mở đầu cho những lời hò hẹn vào mùa thu? Cái mát nhẹ của nắng thu, cái trong xanh êm ái của trời thu phải chăng khiến lòng người muốn gặp gỡ, muốn hẹn hò? Hay là một cái nắm tay chiều ấm dưới sắc lá vàng rơi trong gió thoảng, khiến một trái tim cô đơn cũng chênh chao những thương nhớ?

Tháng Tám về. Có những nhớ thương đi qua rất lâu, tưởng chừng đã quên, tưởng chừng đã yên. Vậy mà trong một chiều muộn nắng, thấy những đôi tình nhân trẻ dắt tay nhau rảo bước trên phố lại thấy yêu thương ùa về. Thu đã về rồi đấy, mà yêu thương vẫn xa tới tận chân trời. Lời hứa ấy, liệu có phải đã xa quá rồi không? Mùa thu, gợi nhắc cho con người ta về những điều xưa cũ, và nó cũng khiến con người ta ao ước những hạnh phúc vẹn tròn hơn.


"Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương
Và em có nghe khi mùa thu tới
Mang ái ân mang tình yêu tới
Em có nghe, nghe hồn thu nói
Mình yêu nhau nhé...."



Và, nếu có thể, hãy yêu đi khi mùa vừa rụng lá... 
nguồn: mộc miên blog

Hãy yêu đi khi mùa vừa rụng lá

MÙA THU BÌNH YÊN


Mùa thu nào cũng có những xúc cảm rất riêng…

Bao năm rồi em vẫn không thay đổi, vẫn mong chờ một mùa thu thật lặng lẽ, không cần phút chuyển mùa rực rỡ đâu nhưng sẽ không kém phần nồng nàn.

Vẫn còn một chút mưa rơi nhẹ vào lòng đêm để khi ban mai ngày mới sẽ thả giọt nắng nghiêng bên thềm. Ven bên đường cây cũng trút lá rơi nhiều nhưng đừng đượm sắc vàng xơ xác mà hãy cứ rì rì xanh một màu khó tả, thi thoảng chỉ một chiếc lá vàng nhẹ nhàng lìa cành trong một sớm mai, một hoàng hôn tựa như một tiếng thở dài của ai đó chờ ai mà chẳng gặp. Thế thôi!!

Lặng lẽ vậy đó để ít ai biết, ít ai nhận ra thu về, hoặc có người nhận ra nhưng cố tình không hiểu. Vì chỉ như thế thì mùa thu mới thực sự tồn tại như một nốt trầm xao xuyến trong khúc nhạc của phố, của đời. Ai dám bảo là không đẹp, là không riêng, chỉ riêng em nhận ra mùa thu không nhỏ, không ngắn cũng không dài, nhưng đẹp trong nỗi niềm hoài niệm của người xưa, chốn cũ.



Em nhớ con đường trong sương bàng bạc ghi dấu bước chân tuổi thơ đến trường một sáng đầu thu. Có ai ngờ thời gian cứ trôi vùn vụt, đến một ngày khi nhận ra mình mong sao mùa thu ở lại mãi để hoài cảm về những gì xưa cũ thì em biết tháng năm cũng hao gầy bởi thời gian có bao giờ dừng lại. Nhưng thu vẫn là khoảnh khắc mong chờ bởi đó là khi lòng em mở rộng để đón nhận hơi ấm yêu thương.

Nhớ thật nhiều, nhiều lắm!!... Em lại chọn cách ngồi một mình, bình yên trong chiều thu lặng lẽ. Phía cuối con đường kia vẫn có một tình yêu đong đầy nỗi nhớ về em phải không? Biết chỉ là hoài vọng, là ngóng trông, là vẫn mãi xa xăm, vẫn thầm mong một mùa thu tĩnh tại, dịu dàng về cùng người.

Mùa thu trời có xanh không, dù mưa hay nắng, sắc hoa thắm hay phai, chỉ cần còn xúc cảm thì hoang mạc cũng sẽ xanh tươi… Và sẽ vẫn còn em nhẹ thênh thang trên chiều phố vắng, lặng nhìn một mùa thu bình yên!!

 blog thành phố sương

MÙA THU BÌNH YÊN

Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không?

Cơn mưa chiều qua dữ dội như lời chia tay tạm biệt mùa hè. Anh đã thấy sớm nay nước đọng vài hạt trên nhánh lá, nắng vàng ươm cuộn mình lăn trên những con đường còn in dấu vết của mưa. Có mái tóc ai dài đi ngang qua phố nhỏ, váy xanh nhạt và giày xanh nhạt, như mùa thu nhẹ đến lạ kỳ. Anh chợt nhớ cô gái nhỏ anh yêu, cô gái lúc nào cũng cười buồn như chút nắng còn ít ỏi khi mùa sang, cô gái của tháng chín năm nào vẫn nắm tay anh thật chặt mỗi khi qua đường.

Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Anh vẫn nhớ em mỗi lần ngang qua quán cà phê cũ, góc bàn quen nơi chúng ta thường hò hẹn. Em giống con mèo nhỏ ngoan hiền thích kem socola, những viên kem ngọt lành đăng đắng như mối tình đầu em vẫn kể. Bạn anh vẫn hỏi anh rằng có thấy buồn mỗi lần như thế, anh chỉ cười vì anh hiểu, trái tim nào cũng ít nhiều chịu một lần tổn thương, để khi đến với người sau, nó nhẹ nhàng, cẩn thận với những tin yêu đủ đầy. Anh không trách em đâu, vì cô gái nhỏ anh yêu yêu anh nhiều hơn quá khứ của chính mình.


Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Anh vẫn nhớ những ngày em ngồi sau nghe anh kể chuyện đời, đi lang thang qua từng con đường nhỏ, an nhiên. Thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, vậy mà tại sao nỗi nhớ của anh vẫn cứ vẹn nguyên như vậy, vẹn nguyên đến mức anh vẫn có cảm giác em đang ngồi cạnh anh nơi quán quen, nơi góc phố, vẫn như đang nghe tiếng em khe khẽ một giai điệu sai lời. “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ …”

Tháng Chín năm nào, có cô gái nhỏ đố anh vì sao lá bàng lại vàng khi mùa thu đến. Lá bàng đỏ lìa cành như lời chia tay của tình yêu, khi trái tim còn cháy đượm thương yêu mà phải rời xa nhau mãi mãi. Em bảo anh ngốc nghếch, lá bàng đỏ như màu đỏ tình yêu, vì mùa thu là mùa cưới, là mùa yêu thương đong đầy.

Anh hẹn em một tháng Chín xa xôi, ngày em là cô dâu váy trắng dài xinh đẹp, anh vest đen cười trong hạnh phúc lứa đôi. Anh mong chờ một mùa yêu ngọt ngào và nhẹ nhàng trong những lời chúc phúc. Anh ghen tỵ với niềm vui của người khác, nhìn gia đình người ta tay trong tay yên bình đến khát khao.

Anh ngóng chờ một tháng Chín xinh tươi, sau bao bão giông anh trở về tổ ấm, có vòng tay em luôn mở rộng đón chờ. Nhưng cô gái anh yêu lại chẳng còn đợi chờ anh được nữa. Em đi, một tháng Chín héo mòn trong vàng đỏ của đất trời. Em đi, anh nhớ đến nao lòng một bóng hình quen thuộc, một giọng nói quen thuộc, một cử chỉ thương yêu. Em đi, giữ vẹn tình yêu của hai đứa mình, giữ vẹn trái tim còn thổn thức trao lại cho anh.

Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Em còn nhớ sắc vàng buồn giữa trời xanh năm ấy?

Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Em còn nhớ câu nhắn anh chờ em dưới tán bàng lá đỏ?

Tháng Chín bao lần đến, mà sao em chẳng thể trở về?


Anh thương em, người con gái yêu anh trọn một kiếp làm người... Anh thương em, thương tháng Chín em đi...

- blog zing- oke em ve di

Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không?

Viết cho những người đi qua cuộc đời......





" Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.''
Cuộc đời không phải luôn trải đầy hoa thơm mật ngọt để chúng ta thưởng thức........

Về những người đi qua cuộc đời…

''Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp cả. Điều này có nghĩa rằng không ai xuất hiện trong cuộc đời chúng ta một cách tình cờ cả. Mỗi người xung quanh chúng ta, bất cứ ai chúng ta giao lưu, đều đại diện cho một điều gì đó, có thể là để dạy chúng ta điều gì đó hoặc giúp chúng ta cải thiện tình hình hiện tại.''
Điều này chính là quy tắc tâm linh của người Ấn Độ, và tôi tin vào nó.....

Tôi đã từng đi qua nhiều người và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Chúng tôi chỉ đi lướt qua nhau, đi cùng 1 chuyến tàu hay 1 chuyến xe buýt. Cái chúng tôi trao nhau chỉ là 1 ánh mắt, 1 nụ cười, hay đôi khi là 1 cái bắt tay xã giao.....Và có lẽ chỉ đi qua nhau 1 lần trong đời......Cũng giống như ''không ai tắm 2 lần trên cùng 1 dòng sông.''.....

Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng…Cái sự đến rồi đi đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta từng nghĩ. Cuộc đời chúng ta có nhiều thứ quá đỗi ngỡ ngàng. Những người tuởng sẽ bên ta mãi mãi đôi khi ta lại vô tình đánh mất, hay thả trôi về 1 miền kí ức nào đó....... xa xôi...... mờ mịt.....



Có những người ông trời sắp đặt đến bên cạnh tôi và những người tôi chọn sẽ đi cùng trên con đường tương lai. Cuộc sống của chúng ta không phải quá ngắn nhưng nó cũng không phải quá dài. Chọn lựa 1 ánh mắt trong hàng nghìn, hàng vạn ánh mắt ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau không phải là dễ. Thế nên chúng ta phải học cách nâng niu hay chọn lựa ''1 ánh mắt'' phù hợp.

Để 1 người đi ngang qua cuộc đời ta đôi khi thật đáng tiếc. Vì có lẽ những người mà ta đã gặp là những người mà ta cần gặp cả. Gió thoảng qua 1 tán lá, ngọn cây cũng đều làm cho chúng có chút lay động dù chỉ là 1 cơn gió nhẹ. 1 bàn chân đi qua thì kỉ niệm vẫn còn đó, nỗi buồn còn đó, niềm vui còn đó......


 Có 1 ngày nếu người quan trọng nhất với bạn rời xa. Bạn sẽ như thế nào? Sẽ khóc, sẽ buồn hay sẽ ăn năn? Tại sao người đó rời xa bạn, do bạn không xứng đáng, chưa yêu họ thật lòng, hay yêu thương chưa đủ để níu giữ 1 người?....Không có niềm tin hay tình yêu nào không xứng đáng...... mà có lẽ chúng đuợc đặt sai chỗ, hay lầm người mà thôi.


Tôi đã từng khóc, từng vui, từng mong chờ, từng hy vọng giữa những mối quan hệ trong cuộc sống. Và.... giờ tôi đã lớn....... 18 tuổi- cái tuổi còn đầy những khó khắn, gian nan đang chờ tôi vượt qua. Sẽ còn có nhiều người đi ngang qua cuộc đời tôi, sẽ chẳng biết ai sẽ đi tiếp, ai sẽ dừng lại, ai sẽ trú ngụ 1 góc nào đó trong trái tim tôi. Điều tôi mong muốn chỉ là , người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.



Viết cho những người đi qua cuộc đời.........


- Quỳnh Hoa-

Viết cho những người đi qua cuộc đời......

Đừng lãng phí mối tình đầu...

Mối tình đầu, giống như một cuốn phim đã ngả màu vàng ố sau khi bị lưu dấu tích của thời gian, vẫn là kỷ vật tuyệt vời nhất trong ký ức của mỗi người.

Mối tình đầu của mỗi người đều giống nhau. Luôn mải miết tìm kiếm, mải miết dõi theo, và cũng mải miết đợi chờ. Những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi khi đó chôn vùi biết bao ánh mắt, nụ cười, và cả sự ngập ngừng e ngại. Mặc dù có muốn quay trở lại để tìm kiếm nhưng không thể được. Biết là đau lòng nhưng thời gian đâu thể quay lại một lần? Sực tỉnh nỗi mơ hồ thì rốt cục đã cách một lớp bụi ký ức, tất cả rồi cũng chỉ là chuyện đã qua.

Người ta nói, mối tình đầu, chính là sự lỡ dở, và lưu dấu suốt đời.

Người ta gọi là mối tình đầu, để còn có mối tình thứ hai, thứ ba, hay mối tình cuối cùng. Mối tình đầu, là để dở dang, là để nhức nhối, là để suốt đời không thể nào quên. Thế nên, nó luôn là một kết thúc buồn, thậm chí còn có cả những dấu vết thương tổn khó hàn gắn. Nhưng, bất cứ ai cũng đều muốn giữ thật chặt những hồi ức đẹp đẽ, vào cái khoảng thời gian còn vô tư lự ấy, chỉ biết dùng tấm lòng chân thật mà yêu thương hết mình, dẫu còn vụng dại và khờ khạo.



Tình yêu đầu có một chút thiếu liều lĩnh, khi chẳng lấy đâu ra dũng khí để quyết định, hoặc kiên trì lựa chọn theo trái tim mình.

Tình yêu đầu có một chút gần gũi như mối liên hệ vô hình, gắn kết tất cả mọi thứ cảm xúc để làm thành sự đồng điệu.

Tình yêu đầu có một chút sai lầm, khi tình cảm mới chớm nở vẫn còn nguyên sơ, khi băn khoăn không biết làm thế nào mới đúng, khi lúng túng, rối bời để rồi đọc sai những lần lạc nhịp, để rồi đã vội lựa chọn mà chưa hiểu hết cảm xúc của chính mình. Tình yêu đầu là những vấp váp phải nhận nỗi đau tương xứng, nhưng hết đau rồi mới thấy, nó có ý nghĩa như thế nào.

Tình yêu đầu, có thể vì lý do này lý do kia mà kết thúc, nhưng nó vẫn để lại những cảm xúc chẳng thể giải thích được thành lời. Mà sau này chúng ta chẳng còn có thể được trải qua lần nữa. Bởi vì, mối tình đầu, chỉ có một mà thôi.

Mỗi người chúng ta bước qua tuổi thanh xuân, đều lưu dấu vết tích của một mối tình, hay những rung động đầu đời. Lần đầu tiên biết dành toàn bộ tâm trí cho một ai đó, lần đầu tiên biết nhung nhớ, biết thất vọng, biết đố kị, rồi biết đến yêu. Nhưng cho dù có như thế nào đi chăng nữa, những người đã từng yêu, và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa rất lớn đối với quá trình trưởng thành của chúng ta. Và mối tình đầu, giống như một cuốn phim đã ngả màu vàng ố sau khi bị lưu dấu tích của thời gian, vẫn là kỷ vật tuyệt vời nhất trong ký ức của mỗi người.


Có ai nhắc cho bạn nhớ, bạn đã bước qua bao nhiêu mối tình? Có ai nhắc cho bạn nhớ, bạn đã đi qua biết bao nhiêu thương nhớ trong suốt quãng thời gian còn đang tuổi trẻ?

Dần dần bạn cũng sẽ quên rất nhiều chuyện trong quá khứ, khi mà càng già đi, sẽ càng phải nhường trí nhớ cho rất nhiều những quan tâm khác. Nhưng, cho dù có quên bất cứ chuyện gì, thì điều chắc chắn không thể quên chính là người đầu tiên mà bạn đã từng yêu, mối tình đầu tiên trong cuộc đời của bạn. Đấy chính là đoạn ký ức đã được đóng rễ và theo bạn cho đến lúc cuối đời.

Hãy giữ cho tất cả hồi ức được nguyên vẹn, hãy biến tất cả những trang nhật ký về tình yêu đầu đời khi ấy trở thành một thứ tài sản để trân trọng về sau. Bởi vì làm gì có thứ tình cảm nào trong trẻo hơn thế nữa?

Vì thế, cho dù có ra sao, cho dù có trải qua thời gian như thế nào, chỉ mong bạn đừng quên, bạn đã từng có một tình yêu đầu đời như thế nào, cũng đừng nhẫn tâm lãng phí nó.

Ai chẳng có những phút rung động đầu đời, ai chẳng giữ cho mình hình ảnh một người thật kín trong tim? Chỉ cần bảo toàn thứ tình cảm đẹp mà bạn đã từng có, bạn sẽ bỗng dưng cảm thấy luôn luôn được sưởi ấm.

Đừng lãng phí mối tình đầu...

Thôi, làm bạn nhé


Có lẽ nhiều năm về sau nữa, chúng ta cũng không thể nào quên được những gì đã cùng nhau trải qua…

15 tuổi, chúng ta còn quá non dại. Bên nhau mỗi ngày nhưng chẳng mảy may nhận ra tình cảm của đối phương và những rung động chôn chặt trong tìm mình.

15 tuổi, chúng ta còn quá thơ ngây. Vì sợ sệt quá nhiều điều, vì quá sợ mất đối phương nên nói câu thích nhau thật sự là một thử thách quá lớn.

Mọi chuyện trôi qua nhanh tựa như một giấc mơ, bừng tỉnh để nhận ra lúc bấy giờ đều đã quá muộn…

Hối tiếc ? Nếu nói không hối tiếc thì thật sự là nối dối.

Nhưng, chúng ta, ít ra là đã từng có nhau trong những trang ký ức đầu đời của mình,với-danh-nghĩa-tình-bạn, đó là những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất mà mãi mãi chúng ta cũng không thể nào tìm lại được…

Đôi khi tớ tự hỏi, như vậy có được gọi là mối tình đầu không ? Vì , đã từng ở bên cậu nên tớ thật sự chẳng muốn dành mối tình đầu tiên cho một chàng trai nào khác nữa…

Đôi khi tự hỏi, nếu lúc ấy cậu nói thích tớ, thì bây giờ chúng ta sẽ như thế nào ? Nhưng chẳng có câu trả lời nào thoả đáng, vì những điều chúng ta mơ mộng thường đẹp hơn những gì diễn ra trong hiện thực…

Thôi, làm bạn nhé. Bạn tốt của nhau, mãi mãi, được không?

Thôi ! Làm bạn nhé

Em ở nơi nào anh cũng nhớ


Em ở nơi nào anh cũng nhớ
Sóng chân chim sa mạc nước xanh vời.
Cánh buồm đỏ đã khuất vào biển gió,
Tự tứ bề hương muối mặn mòi môi...

Thôi nuối tiếc ngoài tầm tay giữ
Những yên lành ngây ngất tuổi hoa niên.
Em ở nơi nào anh cũng nhớ.
Nụ cười ngời trong ốc đảo hồng sen.


Anh tội lỗi nghìn đời tu vẫn cát
Thân lạc đà chở nắng trên lưng...
Đi chồn gối vẫn mơ về tiếng hát
Rụt rè, thầm thì, rưng rưng...

Rất có thể kết thúc là dang dở
Sau cổng trời còn lại trái tim rêu...
Em ở nơi nào anh cũng nhớ,
Truyền kiếp rồi, món nợ lỡ lời yêu...

Hồng Thanh Quang 

Em ở nơi nào anh cũng nhớ

+